Triệu Nhược Thi liếc mắt, bộ dạng chán ghét, nói: “Còn chẳng phải vì em với anh cả cũng bị khinh thường lây sao.”
“Khinh thường cái gì?" Tần Minh nói: “Bọn họ ghê gớm lắm à?”
“Chúng tôi thì thường thôi, nhưng cậu còn chẳng bằng rác nữa, là đồ bỏ đi không tái chế được ấy. Đột nhiên, bên cạnh có bốn người đàn ông đi tới.
Mặc dù ăn vận rất chỉnh tề nhưng trong lời nói và dáng vẻ lại đầy ý khinh thường hai người, thậm chí có hơi cười cợt.
“Ba cậu là con riêng, cậu là đồ bỏ đi, đúng là xứng thật”
“Thứ bất tài như cậu, mấy năm nay khiến nhà họ Triệu chúng ta mất cả thể diện” “Cậu còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở nơi thế này? Không thấy mất mặt à? Thứ vô dụng.
“Ôi Triệu Nhược Thi, lớn rồi nhỉ, để anh nhìn kỹ xem.
Tần Minh nghe lời sỉ nhục của mấy người này, thầm than cuộc sống của Triệu Chính Ngôn đúng là không dễ dàng.
Một người thuộc nhà họ Triệu trong đó còn dùng tay chạm vào mặt Triệu Nhược Thi, bình thường Triệu Nhược Thi cũng rất khinh thường Tần Minh, lúc này gần như hoảng sợ, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Tần Minh rất bất ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt hơi sợ hãi của Triệu Nhược Thi, rõ ràng là bị ức hiếp.
Anh đưa tay sang, thẳng thừng hất tay của người đó ra, nói: “Buông em gái tôi ra.
Triệu Nhược Thi khựng lại, nhìn Tần Minh với ánh mắt kỳ lạ, sao anh ta lại bảo vệ mình? Không, anh ta dựa vào cái gì chứ?
Tên con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127517/chuong-819.html