Bạch Tĩnh Thần đưa tay lên trời để thề, anh ta thật sự chỉ muốn cầm lại số tiền đã “biến mất” của mình mà thôi. Một khi đã lấy lại được tiền thì anh ta cũng chẳng muốn nhìn thấy gương mặt của tên Tần Minh này làm gì.
Nhưng bên ngân hàng lại vừa điều tra, vừa đùn đẩy trách nhiệm cho bên khác, khiến anh ta mãi vẫn không thể nhận lại được tiền.
Bây giờ anh ta đang là trò cười của giới nhà giàu ở Bắc Kinh, đi đâu cũng có người hỏi thăm anh ta: “Cậu Bạch, chín triệu của anh đã bị Triệu Chính Ngôn làm cho biến mất thật rồi à? Sao anh ta lại làm như thế được? Cậu tự cầm thẻ ngân hàng của mình trong tay rồi mà?"
Bạch Tĩnh Thần cảm thấy mình bị hỏi đến mức sắp phát điên lên rồi.
Trước giờ Bạch Minh Vũ chưa từng thấy cảnh này bao giờ, anh ta sợ đến mức quỳ rạp xuống đất: “Tôi đầu hàng, tôi chưa làm gì cá, tôi nói thật đấy, đừng bắn mà!”
Những người đàn ông vạm vỡ kia cũng sợ, bây giờ bị hơn mười khẩu súng chĩa vào đầu, sao có thể không sợ được chứ? Bọn họ cũng đưa tay lên đầu, chịu thua.
Lâm Vũ Nhu được cứu rất suôn sẻ, còn Bạch Tĩnh Thần thì chỉ cầm dao rồi đứng ngày người ra, anh ta biết rõ, mình đã toi đời rồi, vậy là anh ta đã thua dưới tay Tần Minh rồi.
Tôn Nhân Binh nổi giận nói: “Mẹ nó chứ, bắt hết mấy người này lại đi, không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được. Quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127421/chuong-723.html