Tôn Nhân Binh xấu hổ lấy đồ ra rồi nói: “Tôi, chúng tôi tưởng rằng đây là bảo bối gì đó của đại ca, tốn nhiều tiền mới mua được. Nếu dùng thì sẽ mất tiền, thật ra nhà họ Tô chúng tôi không có nhiều tiền lắm, nên không nỡ”
Lâm Vũ Nhu bất mãn lắc đầu: “Trong đó có một loại côn trùng biết bay, có thể phát ra một mùi thơm đặc thù, người ngửi thấy mùi thơm đó thì cả người sẽ nhũn ra, mất hết sức lực. Thứ này đúng là rất quý, nhưng nếu hôm qua mấy người chịu dùng thì bây giờ cũng không phiền đến mức này”
Tôn Nhân Bình xấu hổ cúi đầu xuống, thầm cảm thấy rất áy náy, nếu như ông ta không vì lòng tự trọng sáo rỗng và thể diện của bản thân thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Bây giờ, sau khi biết được sự tận tâm của Tần Minh khi đó, ông ta đã thật sự cảm thấy khâm phục Tần Minh, người ta còn nghĩ cả cách đề phòng cho mình rồi, đúng là Chư Cát Lượng tái thế mà.
Ông ta tát mạnh mình một cái: “Chị dâu dạy đúng lắm, tôi biết sai rồi.”
Lâm Vũ Nhu giật nảy mình khi nghe thấy tiếng “Chị dâu” của ông ta. Mặc dù vậy thì cô ta vẫn mừng thầm, mặc dù chỉ là hiểu nhầm, nhưng nghe vẫn có cảm giác rất thoải mái.
Lâm Vũ Nhu lập tức cười tươi, đáp: “Không sao đâu, đại ca của ông đã biết Tôn Chính Nghĩa đi đâu rồi. Bây giờ mọi người đi theo tôi là được.
Tần Minh ngẩn mặt ra, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127422/chuong-724.html