Lâm Vũ Nhu chợt vui mừng, thoáng ngây người rồi uất ức bĩu môi nói: "Vậy... vậy anh phải chịu trách nhiệm nuôi tôi đấy. Tôi... tôi sẽ báo đáp anh, giặt quần áo, nấu cơm cho anh."
Tần Minh nói với vẻ phiền muộn: "Được rồi, được rồi. Nhưng tôi thuyết phục được ông nội cô thì cô phải trở lại nhà họ Lâm đấy. Hơn nữa, khi tôi muốn cô giải thích, cô chắc chắn phải giải thích rõ ràng, chứng minh sự trong sạch giữa chúng ta."
Lâm Vũ Nhu trở nên bình tĩnh lạ thường, nói: "Được, được rồi. Nếu tôi có thể quay về nhà họ Lâm, tôi sẽ không nhờ cậy anh nữa"
Tần Minh xua tay: "Ôi, thôi quên đi, cô theo tôi về trước đã, quần áo đều ướt rồi"
"Vâng."
Lâm Vũ Nhu ngoan ngoãn đi theo phía sau Tần Minh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía những người đi lại trên hai bờ sông, dùng ra tay hiệu
"OK".
Mà mấy người qua đường này chẳng phải là mấy gã côn đồ nhà họ Lâm đã từng bao vây tấn công Tần Minh ở thị trấn Cổ Thủy trước đó sao?
Tần Minh cũng là có lòng tốt, không đành lòng để Lâm Vũ Nhu không có nhà để về đi nhảy sông tự tử.
Dẫu sao thì một ngày làm vợ chồng cũng có tình nghĩa trăm năm, anh đã đụng chạm con nhà người ta thì bây giờ cũng nên cứu người ta một mạng, coi như là làm việc thiện tích đức.
Tần Minh dẫn người về kí túc xá rồi để cô ta thay quần áo.
Anh nói: “Tạm thời cô cứ ở lại đây đi, đây là phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127406/chuong-708.html