Tần Minh lắc đầu đáp: "Không, không cần đâu. Anh nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn. Công việc của anh phải làm phiền em rồi”
Nhiếp Hải Đường tựa vào đầu giường nhìn Tần Minh, đột nhiên hôn trộm anh một cái rồi nhanh chóng dời đi, xấu hổ nói: “À này Tần Minh, anh, anh nghĩ sao về chuyện lần trước đã nói ở thị trấn Cổ Thủy?”
“Hả? Chuyện, chuyện gì cơ?"
Tần Minh đột nhiên bị hôn nên có chút bối rối. Nhìn Nhiếp Hải Đường xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, không ngờ cơ thể anh lại có phản ứng.
Lâm Vũ Nhu đang nằm sấp trên giường vừa hay bị chạm phải, cô ta vặn vẹo người một cách khó chịu. Quả thực hai chân Tần Minh đang kẹp chặt lấy mông cô ta, anh duỗi một tay xuống dưới và giữ yên Lâm Vũ Nhu không cho cô ta động đậy. Nếu để bị phát hiện, không phải sẽ còn tồi tệ hơn sao?
Nhiếp Hải Đường quay lưng về phía Tần Minh, đôi bàn tay nhỏ bé xấu hổ sờ mái tóc, ngượng ngùng nói: "Chính là, chính là chuyện mang thai đó. Hay là tối nay em qua đây ngủ nhé."
Đương nhiên Tần Minh rất muốn, nhưng điều kiện không cho phép.
Đột nhiên, Tần Minh cảm thấy dưới chăn có người véo vào đùi mình. Lâm Vũ Nhu chết tiệt, sao lại véo ông đây? Cho cô ăn, cho cô ở, còn muốn thế nào nữa? Không để cho ông đây tán gái ư?
Tần Minh nhịn đau, đáp: "Hải Đường, em không tin anh sao? Anh biết rằng anh không thể mang lại cảm giác an toàn cho em, nhưng anh đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127407/chuong-709.html