Lâm Vũ Nhu khóc, nước mắt rơi lên miếng gà rán. Cô ta lau mắt với vẻ đáng thương, nức nở nói: "Nhưng Tần đại sư không chứa chấp tôi thì tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa. Ông nội rất tức giận, cảm thấy tôi vô dụng vì biết rõ Tần đại sư đã quan hệ với tôi mà vẫn không giữ được anh, còn đắc tội anh. Để anh bớt giận, ông nội không cần tôi nữa"
"Tôi sẽ phải lưu lạc đầu đường mà chẳng ai cần. Tôi sẽ không sống nổi mất, hu hu... thế thì tôi chết cho rồi.
Lâm Vũ Nhu nói xong thì đặt miếng gà rán xuống, sau đó dũng cảm quên mình xông về phía con đường. Lúc này, một chiếc Porsche lao nhanh tới.
"Cô điên rồi à?"
Tần Minh thấy thế thì giật mình kinh ngạc. Cô nhóc này thật sự điên rồi sao?
Anh lập tức đuổi theo, kéo Lâm Vũ Nhu vào trong lòng.
Két... Người tài xế lái chiếc Porsche giật mình hoảng sợ, phanh gấp để lại một vết dài trên đường, thò đầu ra tức giận quát: "Mẹ kiếp, cô có biết nhìn đường không hả?
Đường này là của nhà cô à? Fuck.
Tần Minh vừa xin lỗi vừa ôm người quay lại.
Lâm Vũ Nhu vẫn khóc nức nở nói:
"Tần đại sư, anh để cho tôi chết đi? Bởi vì chuyện của anh và tôi mà tôi bị người ta xem thường và chế giễu, đâu thể lấy ai được nữa? Tôi làm sao có thể tìm được tình yêu đích thực của mình nữa? Bây giờ mọi người trong nhà đều ghét tôi. Nếu tôi không tìm anh nương nhờ, làm người giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127405/chuong-707.html