Triệu Nhược Thi cũng châm chọc: "Đúng là trông cậy vào anh ấy giúp đỡ là điều viển vông, không giúp được gì còn gây thêm chuyện, mới về có mấy ngày mà chẳng nhớ đời gì cả."
Triệu Tụng Lễ hình như cũng hơi bực bội, hừ một tiếng rồi nói: "Vậy thì để nó ở đó mấy ngày đi. Cái thắng bất hiếu, vô dụng này.
Tần Mặc thở dài nói: "Đúng đấy, nó là đồ vô dụng, nhưng dù sao cũng là miếng thịt trên người tôi. Tôi đã mất một đứa, không thể mất thêm nó được."
"Mẹ"
Triệu Chính Đình nói với vẻ bất mãn:
"Bây giờ nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, trước hết mẹ đừng quan tâm chuyện của Triệu Chính Ngôn, nó suốt ngày gây phiền toái là do mẹ quá chiều nó.
Lần này nhà chúng ta gặp nguy cơ, người nhà chúng ta bắt tay hợp lực nhất định có thể vượt qua, còn Triệu Chính Ngôn thì để nó tự sinh tự diệt đi"
Triệu Tụng Lễ nói: "Được rồi, cũng không phải không có nó thì việc không thành. Nó không phải người quan trọng. Lát nữa Tôn Nguyệt đến, ba không rảnh quan tâm thằng bất hiếu này. Mọi người đừng có vác bộ mặt đưa đám này gặp người ta. Nhà họ Tôn có quan hệ thân thiết với nhà ta, không được khiến người ta không vui."
Mấy người Triệu Tụng Lễ không đi lo liệu cho Tần Minh bị bắt đi, bọn họ chờ một hồi lâu.
Một người phụ nữ mặc trang phục công sở đi vào trong phòng, đó chẳng phải là Tôn
Nguyệt sao?
Bà ta nói: "Xin lỗi anh Triệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127382/chuong-684.html