Trần Mục Linh bạo gan, nhón chân lên muốn hôn Tần Minh.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Tiếng đập cửa đột ngột dọa hai người run lên, như đang làm chuyện gì đó mờ ám sau đó bị người ta phát hiện vậy, hai người vội vàng tách nhau ra.
Trần Mục Linh quay lưng đi, nhanh chóng mặc quần áo.
Tần Minh thì xoa đôi bàn tay, mau chóng thoát khỏi trải nghiệm dịu dàng vừa rồi, sau đó quay lưng về phía Trần Mục Linh, sửa lại quần áo.
Bộp bộp bộp bộp bộp bộp.
Tần Minh nghe tiếng gõ cửa này mà thấy may vì ban nãy khóa cửa, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện vô cùng máu chó.
Anh nhìn Trần Mục Linh đã ăn mặc chỉnh tề, cả khuôn mặt đỏ bừng, không dám đối mặt với anh, bèn nói: "Khụ khụ, Trần Mục Linh, tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng con gái cần e dè chút thì hơn, tôi cũng thích kiểu con gái có lòng tự trọng hơn."
Trần Mục Linh nghe vậy càng xấu hổ hơn, đồng thời cũng xấu hổ đến nỗi không sao ngẩng đầu lên được.
Cô ta chỉ muốn tặng nụ hôn đầu của mình, sau đó để lại cho Tần
Minh “hồi ức sâu sắc”, thắt chặt sự ràng buộc giữa hai người thôi mà, ai ngờ hại Tần Minh hiểu lầm cô ta muốn hiển thân, còn thất bại.
Chuyện này xấu hổ cỡ nào chứ?
Tần Minh không định dạy dỗ gì cô ta, chỉ là mọi hành vi của Trần Mục Linh như muốn cầu xin anh ta vậy, dù sao anh ta cũng phải từ chối đúng không?
Anh thấy Trần Mục Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127229/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.