Tần Minh nói: "Ồ, chị Triệu, sao vậy? Tối nay không biết ở đâu à? Cần tôi đặt khách sạn cho chị không?"
Triệu Mộng Hoa cười, nói: "Không phải, cậu uống rượu à? Say rồi sao?"
Tần Minh đáp lại đầy nghi ngờ: "Không say, vẫn tỉnh mà, sao vậy?"
Triệu Mộng Hoa thầm kêu đáng tiếc, lại nói: "Không, không có gì. Mục Linh nói có lời muốn nói với cậu, bảo cậu qua đó"
"Ô, được thôi." Tần Minh nghĩ chắc cô ta định cảm ơn anh, trò chuyện một lúc cũng không sao.
Tần Minh đi đến biệt viện nhà họ Tào, khi đẩy cửa ra, đập vào mắt lại là một bóng lưng phụ nữ không mặc quần áo.
Nếu như không có vết thương trên vai, Tần Minh đã cho rằng mình vào nhầm nhà, suýt định đi ra.
"Ối!" Trần Mục Linh quay đầu nhìn, mặt đỏ như trái táo, ngoài miệng nói kế của Triệu Mộng Hoa không hay nhưng mình lại áp dụng chỉ hơn chứ không kém".
Tần Minh xấu hổ, nói: "ối, tôi, tôi không biết cậu đang bôi thuốc, lát nữa tôi quay lại."
"Không, chờ đã" Trần Mục Linh xấu hổ cắn môi, nói: "Tần Minh, cậu giúp tôi một tay được không, tôi không với tới, thuốc này cần bôi đúng giờ, nếu không sẽ để lại sẹo, cho nên tôi."
Tần Minh gãi đầu, sao hôm nay luôn có đủ mọi tình huống dụ người ta phạm tội vậy? Đúng là rèn luyện người anh em của anh mà.
Tần Minh đóng cửa, khóa lại để tránh trường hợp đột nhiên có người xông vào, cho rằng anh định làm chuyện xấu.
Tần Minh cũng quen bôi thuốc cho Trần Mục Linh, nhìn tấm lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127228/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.