Nụ cười của Phùng Nhạn Băng cứng đờ, không ngờ nữ quản lý lại nghe theo Tân Minh, còn gọi Tần Minh là ông chủ, chuyện này sao có thể chứ?
Tần Minh ở bên ngoài ba năm đã mở được một nhà hàng như vậy, không thể nào!
Ở thành phố Quảng, nhà hàng Trung Hoa này có lịch sử tồn tại gần trăm năm, sao Tần Minh có thể sở hữu một nhà hàng như vậy được?
Nhưng quản lý người ta đã nghe lời, còn giảm giá ba mươi phần trăm cho tất cả khách hàng.
Sự thật này khiến bà ta khó mà tin được.
Phùng Nhạn Băng chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tại sao tên nghèo Tần Minh lại có bản lĩnh như vậy? Từ khi nào mà cậu ta có khả năng này?
Thế này thì hai đứa con trai của Vương Tú, một đứa làm giám đốc lương tháng ba mươi nghìn, một đứa ở biệt thự, làm ông chủ nhà hàng có mức chi tiêu cao, lẽ nào nhà họ Trần trở mình rồi sao?
Nhất là Tần Minh, tìm một cô chủ nhà giàu tài sản chục tỷ làm bạn gái không nói, còn đẹp hơn cả Phương Tiểu Nhã mà Dương Uy tìm, lại còn là ông chủ của nhà hàng lớn cao cấp như vậy?
Giờ lại giảm giá ba mươi phần trăm cho cả nhà hàng nhưng bàn bọn họ thì không giảm giá?
Thế này chẳng phải cố ý à ?
Mặt nào cũng thua kém, ngực Phùng Nhạn Băng như nghẹn lại, bà ta cảm thấy mất hết cả thể diện, vẻ kiêu ngạo sụp đổ. “Chuyện gì vậy?” Hầu Khánh đẩy bảo vệ ra, đi lên phía trước, ông ta thấy Tần Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127002/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.