này ba mẹ cứ làm chuyện mà mình thích, đừng làm công cho người ta, cũng đừng làm ruộng nữa.
Tần Chí Quốc cũng cảm động, nói: "Làm công thì có thể không làm, nhưng ruộng thì vẫn phải trồng chứ, đất tốt như vậy mà không trồng gì, bỏ hoang thì phí lắm.
Tần Minh cười, tư tưởng này của ba đúng là không dễ thay đổi được.
Vương Tú lại kéo Tần Minh, hỏi: “Vậy... vậy cô thư ký sáng nay là thế nào? Chắc không phải con thật sự giấu tình nhân cho ông chủ của con mà giả vờ ở bên nhau đấy chứ?”
Tần Minh đáp: “Mẹ, không có chuyện đó đâu, mẹ thấy Hải Đường của chúng ta không đẹp hơn à? Con là loại người ăn trong bát còn nhớ trong nồi sao? Người ta là đồng nghiệp của con, dì Phùng đoán lung tung, không tôn trọng người ta, mẹ tin dì ấy hay là tin con? Con với bọn họ ba năm rồi không gặp, bọn họ nghĩ rằng cả đời này con chẳng khá lên được nên thấy con thành công, họ cảm thấy những thứ con có được đều không bình thường, bất hợp pháp.
Vương Tú nhìn Nhiếp Hải Đường ngồi bên cạnh, thầm nghĩ cũng đúng, sao phải tin những lời vô căn cứ của Phùng Nhạn Băng chứ? Phùng Nhạn Băng không muốn thấy hai đứa con trai của bà sống tốt nên ganh tị đây mà.
Vương Tú nói: “Cũng phải. Con trai, mẹ tin con."
Trên bàn, bốn người nhà bác cả Tần Chí Giang và cả nhà Tần Minh trò chuyện rất vui vė.
Thực ra, quan hệ giữa hai nhà rất tốt. Trước đây, trong nhà Tần Chí Giang đổi đồ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127003/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.