Hơn tám giờ tối, ở tiểu khu Lục Đảo trong thành phố.
Tần Minh ăn cơm ở nhà Liêu Thanh Tuyền xong, đang định qua nhà của mình bên cạnh để nói chuyện với anh trai về tiến độ của siêu thị, Tống Dĩnh lại gọi điện tới.
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ, có một người tự xưng là Trương Quân Đống cầm ba trăm là triệu, một chiếc du thuyền, còn có một đồ cổ bằng đá Dzi tới xin lỗi cậu. Cậu có nhận không?"
Ba trăm triệu? Du thuyền? Đồ cổ?
Tần Minh cười. Anh không quan tâm tới mấy thứ này. Ba trăm triệu với anh có khác nào ba mươi tệ chứ?
Tần Minh hỏi: "Sao anh ta tìm tới được vậy?"
Tống Dĩnh trả lời: "Anh ta sai người bám theo chiếc Mercedes-Benz mà A Long thường lái tới đây. Tôi đoán anh ta tưởng A Long là cậu."
Tần Minh hơi bất ngờ, suy nghĩ một lát mới nói: "Cô cứ nhận lấy du thuyền, bảo A Long mang đồ cổ đá Dzi tới cho tôi xem thử. Còn về ba trăm triệu, cô bảo anh ta cầm mười triệu qua cho Liêu Thanh Tuyền làm quà xin lỗi đã quấy rầy chị ấy trước đó. Nhớ cảnh cáo anh ta sau này không được quay lại quấy rầy chị ấy nữa, bằng không sẽ không cho anh ta cơ hội nào nữa. Đúng rồi, tát tên Trương Thiết Cường một trận, ai bảo anh ta miệng thổi."
Tống Dĩnh đáp: "Tôi đã biết, cậu chủ."
Tần Minh cúp máy, Liêu Thanh Tuyền đúng lúc đi tới hỏi: "Cậu đang nói gì thế? Sao tôi nghe có tên tôi vậy? Cậu chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126896/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.