Người nọ mặc một bộ cẩm y thuần trắng, ngay cả giày mang trên chân cũng trắng tinh như tuyết, mũ cài bằng bạch ngọc, tóc đen phất phới, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, rành rành là một tên Tây Môn Xuy Tuyết, vô cùng ra vẻ ta đây. Có cái hình dung thuở tiền kiếp rồi, Tề Thiên Dương tuyệt đối không ngờ được mình tài hoa bá đạo cỡ nào mới viết ra được cái vai cầu kỳ như thế, chắc là kiếp trước mấy kiểu người đặc sắc này để lại ấn tượng quá sâu trong lòng cậu, nên sau khi đầu thai, mỗi lần động bút, là lại viết ra những người “xuất chúng” như vậy. Ừm, chắc chắn là vậy. Cái vị làm bộ làm tịch trước mắt này tên là Liên Quân Tiếu, không giống Sở Hàn Phi lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng cũng cười một cái ra dáng người, tên này đúng là lạnh từ trong xương ra, ngày xửa ngày xưa có một tên sát thủ, kiếm của hắn lạnh lùng, máu của hắn lạnh, tim hắn cũng lạnh nốt, vì thế hắn tự khiến mình lạnh đến chết, Tề Thiên Dương nghĩ câu chuyện cười kinh điển này vì gã mà ra. Thân là đại đệ tử chưởng môn Côn Lôn tiên tông, tư chất bản thân Quân Liên Tiếu đã vô cùng nổi trội, cộng thêm tu vi không đồng cấp, không hề gây ra chút trở ngại nào với nam chính, ngoại trừ có chút quan hệ với cặp tỷ muội lừa gạt Sở Hàn Phi ra thì hầu như không được nhắc tới. Chỉ có lúc gần kết thúc, thời gian tam giới gặp kiếp nạn, hắn lấy thân phận lão tổ Độ Kiếp phụ trách Côn Lôn tiên tông đến bàn bạc với Sở Hàn Phi, thảo luận cách phòng ngừa và giải quyết tai hoạ, ngờ đâu lúc lâm trận lại phi thăng, khiến mọi người ngộ ra phi thăng có thể tránh được kiếp nạn, có thể nói là thảo mai đến tận lúc hạ màn. Quân Liên Tiếu người không như tên, không mặt lạnh như băng tí xíu nét cười cũng không hé ra, bay từ trên lưng con ưng khổng lồ xuống, nhìn một loạt đệ tử Côn Lôn tiên tông xung quanh, mở miệng: “Ai sai?” Lời này có vẻ không đầu không đuôi, thế nhưng các đệ tử Côn Lôn tiên tông đã quên, mọi người ngươi đẩy ta, ta đẩy hắn, hắn đẩy ngươi, rốt cuộc cũng có một tu sĩ Kim đan vẻ mặt non nớt bị đẩy ra, hắn cúi đầu, trên mặt còn dính vết máu rõ ràng, không nhiễm tí sát khí nào, rụt đầu như đứa nhỏ làm sai, “Đại, đại sư huynh, là là chúng ta khiêu khích trước, sau đó là bọn họ động tay trước.” Lúc này đệ tử Ngự Kiếm Môn cũng phản ứng lại, có người kêu lên: “Rõ ràng là cái tên áo xanh kia ra tay trước!” Một đệ tử áo xanh của Côn Lôn tiên tông không cam lòng, “Rõ ràng…” “Được rồi.” Quân Liên Tiếu lạnh mặt, “Xin lỗi.” Tu sĩ áo xanh cắn răng, chắp tay hành lễ, “Xin, xin lỗi.” Thế là các đệ tử Côn Lôn tiên tông đều hướng đối thủ vừa nãy của mình xin lỗi, có thể thấy bọn họ rất uất ức, nhưng kỳ lạ là không một ai phản bác. Sự tình giải quyết dễ dàng đến khó tin, Tề Thiên Dương cùng Sở Hàn Phi đứng trên phi kiếm, không còn ý định đi xuống, có lẽ lúc bình thường đi xuống kết giao chẳng sao hết, nhưng tên Quân Liên Tiếu này cười cũng không cười, nhỡ đâu cạy miệng không ra chữ nào, không phải tự chuốc nhục hay sao? Nhất là, có một cái máy lạnh di động kế bên là đủ rồi, rước thêm cái nữa, muốn bị đông chết ha gì? Đúng không đúng không? Tề Thiên Dương ghét bỏ nhìn thoáng qua Sở Hàn Phi, nhận lại một ánh nhìn lạnh lùng xen lẫn chút ôn nhu, cậu lại ghét bỏ thêm, vô cùng muốn xé nát lớp vỏ bọc lãnh đạm kia, để hắn vì cậu mà điên cuồng, ở dưới người cậu lộ ra tình ý si mê, sau đó… Đang đắc ý, Lăng Vân Bích luôn trầm tư bỗng vỗ đùi, “Bảo sao khí tức trên người hắn lại quen quen, chủ nhân, là Tử Long Quan đó!” Mặt Tề Thiên Dương nháy mắt hoá đá, cậu đang trên đà tập hợp mười ba tiên khí triệu hồi thần long ha? Lăng Vân Bích cười ha hả, mới đầu nó nhận không ra, mười ba tiên khí tuy rằng có liên hệ với nhau, thế nhưng tất cả mọi người đều là khí linh đời mới văn minh tân tiến nhất, trừ quan hệ gần gũi ra, không có tìm hiểu sở thích cuộc sống nhau, không thể liếc mắt một cái đã nhận ra được đúng không? Cộng thêm kỹ năng trời sinh giỏi che giấu như Cầm Trung kiếm, hắn không chủ động ra mặt, dù có gặp cũng không nhận ra. Lúc này Quân Liên Tiếu như nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía ba người, hơi thở lạnh lùng trong phút chốc đã dừng lại, nhưng rất nhanh, hai mắt hắn trở nên trấn tĩnh, xoay người mang các đệ tử rời đi. Tề Thiên Dương: “…” Sự thật chứng minh ánh sáng Tạo hoá đụng phải máy lạnh hàng hiệu cũng phải đầu hàng. Lăng Vân Bích tiếc nuối, kỳ thực nó thấy Quân Liên Tiếu đáng tin hơn ký chủ Càn Khôn Đồ đứng bên cạnh chủ nhân nhiều! Dẫu sao Càn Khôn Đồ luôn là tên mắt mù không biết chọn ký chủ trong đám khí linh. Càn Khôn Đồ mắt mù nhìn bóng lưng Quân Liên Tiếu mà nuốt nước miếng, nói với Sở Hàn Phi: “Trên người tên này có khí tức mảnh vỡ của ta!” Sở Hàn Phi như nghĩ ra gì đó nhìn thoáng qua, không lên tiếng trả lời, nhưng Càn Khôn Đồ biết hắn nghe hiểu, tâm trạng vui vẻ hẳn lên. Mặc kệ vì lý do gì, các đệ tử Ngự Kiếm Môn gây rối, ngay từ ban đầu cũng vì bênh vực cậu, do đó, Tề Thiên Dương đặc biệt nói cảm ơn mọi người, vốn còn chuẩn bị tìm chỗ mời một chầu, nhưng cuối cùng mọi người đều tỏ vẻ chuyện không liên quan đến cậu, chủ yếu vì bọn ca ca đây muốn đánh mấy tên ra vẻ đáng ghét đó lâu rồi, cộng thêm tửu lâu trên đảo Vân Lam tông này ăn không ngon, bấy giờ mới thôi. Côn Lôn tiên tông và Ngự Kiếm Môn từ lâu đã không hợp nhau, Ngự Kiếm Môn tất cả đều là kiếm tu, người một lòng với kiếm thường không quá chú ý bản thân, trong Ngự Kiếm Môn cũng toàn dùng kiếm để nói chuyện, đại đa số mọi người ngoại trừ thực lực thì không còn gì để kể, thế nên kiếm tu toàn một bọn ế. Phần đệ tử Côn Lôn tiên tông thì luôn chú ý cách ăn mặc, môn phái cũng chú trọng giáo dục tố chất, quân tử lục nghệ cầm kỳ thi hoạ, mọi thứ tinh thông, bất luận tu vi thế nào, cũng là một người anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, mẹ nó trong bảng xếp hạng đạo lữ hoàn mỹ trong mơ của nữ tu top 10 tất cả đều là đám súc sinh Côn Lôn tiên tông kia! Đến thứ năm mươi tám mới có một người Ngự Kiếm Môn là Vân Bích! Đã vậy còn mất tích nhiều năm! Bình thường không đụng tới thì thôi, nay lại dám tới trước mặt họ xoát độ tồn tại hả, không đánh ngươi thì đánh ai? Nghe được nỗi oán giận của các sư huynh, mặt Tề Thiên Dương trở thành “囧囧”, thực sự không ngờ được đây mới là chân tướng. Lúc này những người không ở đây cũng tụ họp đông đủ, Quý Phong do dự một chút, mở miệng: “Các người có ai thấy Trương sư huynh không, từ không qua đến giờ đã không thấy đâu, vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không tìm thấy y.” Trương Đình Nguyệt là đệ tử dẫn đội của Ngự Kiếm Môn, theo lý mà nói phải luôn trấn thủ mới đúng, dù chẳng đến mức một tấc không rời, nhưng không đến nỗi tìm cũng không ra chứ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều phát hiện chỗ sai. “Đúng vậy, Trương sư huynh đâu?” “Không biết, hôm qua không thấy huynh ấy…” Lúc này một đệ tử bỗng vỗ đầu một cái, “Sớm hôm qua ta thấy Trương sư huynh ra ngoài! Sáng nào huynh ấy cũng đi luyện kiếm.” ” Đúng, đúng, luyện kiếm xong có thể còn đi tìm chỗ ăn sáng.” Có người phụ hoạ theo. Người tu chân từ lâu đã Ích Cốc, ngày ba bữa không gián đoạn như Tề Thiên Dương quả thực là tìm mỏi mắt không ra, Trương Đình Nguyệt mỗi ngày còn ăn sáng như vậy đúng là kỳ lạ. Sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, Trương Đình Nguyệt là đệ tử chân truyền, độ ảnh hưởng rất lớn, làm người nghiêm túc chịu trách nhiệm, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống bỏ lại mọi người mà đi, nói cách khác, y đã xảy ra chuyện. Trương Đình Nguyệt không có ở đây, Tề Thiên Dương là đệ tử chân truyền duy nhất, tuy rằng tư lịch còn ít ỏi, nhưng xét thân phận có thể sánh ngang hàng Trương Đình Nguyệt, tất cả mọi người nhìn về phía cậu. Tề Thiên Dương cắn răng, “Mọi người đừng hoảng hốt, trước xem hồn đăng đã.” Những lời này thức tỉnh mọi người, để xác định đệ tử ra ngoài có an toàn hay không, tông môn sẽ dùng một luồng thần thức của đệ tử chế tác thành hồn đăng, lúc đoàn đội xuất phát, mọi người đều đặt hồn đăng chỗ người cai quản, thuận tiện cho tình huống cần báo cáo. Hồn đăng của mọi người bao gồm Trương Đình Nguyệt, đương nhiên đều đặt ở nơi ở của Trương Đình Nguyệt, lo sẽ xảy ra chuyện, lúc này Tề Thiên Dương mang theo mọi người đi đến gian phòng của Trương Đình Nguyệt, vốn hai sư đệ của Trương Đình Nguyệt còn muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Hàn Phi trấn áp. Chỗ mà Trương Đình Nguyệt sắp xếp cho hai người Tề Thiên Dương rất tốt, bản thân lại không có yêu cầu gì nhiều, một khuôn viên không lớn, bên trong trừ Trương Đình Nguyệt, hai sư đệ của hắn cũng cùng ở, ngoài ra còn ba đồng môn nữa, vào gian phòng của Trương Đình Nguyệt, mấy hàng hồn đăng xếp ngay ngắn trên bàn, toả ra ánh sáng chập chờn khác nhau, Tề Thiên Dương rung động, liếc mắt đã thấy hồn đăng của mình, bên trên là ngọn lửa đỏ phập phồng, sáng ngời, vừa nhìn là biết khoẻ mạnh, bên cạnh là hồn đăng của Sở Hàn Phi, bên trên là ngọn lửa màu xanh như băng, cũng đang cháy tốt. Hồn đăng của Trương Đình Nguyệt là cái thứ ba hàng thứ hai đếm ngược, ngọn lửa đỏ máu không sáng như những người khác, nhưng cách lúc tắt hãy còn xa, có thể thấy, hắn gặp nguy hiểm, lại không ảnh hưởng đến tính mạng, có lẽ là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người thở phào một hơi, thế nhưng chuyện Trương Đình Nguyệt mất tích dẫu sao cũng không phải chuyện tốt, mọi người đều lo lắng, Tề Thiên Dương nói: “Hiện tại việc cấp bách là phải tìm được Trương sư huynh, may là huynh ấy chỉ mới biến mất từ hôm qua, không lâu, đảo Vân Lam tông gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, thuyền mỗi ngày bị giới hạn, hơn nữa đã đủ người dự định, huynh ấy chắc chắn còn ở trên đảo.” Quý Phong nói: “Chúng ta muốn tìm người, có phải nói với đảo chủ Vân Lam tông một tiếng không?” Tề Thiên Dương nhíu mày, nói thật, cậu không hề có một chút hảo cảm nào với đảo chủ Vân Lam tông kia, ở đây rõ ràng là chỗ của Sở Hàn Phi, dựa vào cái gì phải báo cáo với tên chim cưu chiếm tổ kia? Chỉ là bây giờ tìm người là ưu tiên hàng đầu, có ghét cũng phải nhịn. “Thiên Dương.” Sở Hàn Phi đặt tay lên vai cậu, dùng mắt trấn an cảm xúc. “Được, sư huynh, huynh dẫn vài người đi đến Vân phủ một chuyến, báo với đảo chủ một tiếng, những người còn lại theo ta.” Tề Thiên Dương dừng một chút, nói. Để lại hai mươi đệ tử tu vi tương đối cao trấn giữ, Tề Thiên Dương mang theo một nhóm người trước đi đến chỗ Trương Đình Nguyệt hay luyện kiếm tìm manh mối, Sở Hàn Phi lại dẫn theo một tốp đệ tử đi lật tìm xung quanh, hắn quen thuộc địa hình, tu vi lại cao, bình thường không ai dám trêu chọc, thích hợp đi làm chuyện dễ đắc tội người khác như này. Tìm nửa ngày, chỗ Trương Đình Nguyệt luyện kiếm không có đầu mối, Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, hỏi: “Trương sư huynh bình thường hay ăn sáng ở đâu?” Một đệ tử hình như nhớ ra gì đó, thốt lên: “Trương sư huynh thích ăn hoành thánh tiệm ở ngõ Đông, hoành thánh vô cùng khó ăn!” “Đi, đi ngõ Đông xem thử.” Tề Thiên Dương nói. Mọi người bèn di chuyển đến ngõ Đông, Tề Thiên Dương đi trước, mơ hồ lộ ra tư thế thủ lĩnh, cậu mặc một bộ cẩm y, ngọc quan vấn tóc, chúng đệ tử cũng vận y phục một màu tím, nếu không phải người già trẻ nhỏ đều biết cách ăn vận của Ngự Kiếm Môn thì nhìn qua y hệt công tử nhà ai xuất hành vậy. Mới đi qua một con phố, Tề Thiên Dương đang định rẽ vào ngõ Đông, bên trong có một thiếu nữ cầm váy đột ngột chạy vọt ra, dáng vẻ cứ như không thấy trước mặt có người, nhắm hướng cậu mà lao tới, miệng còn kêu: “Cứu mạng! Cứu mạng!” Thấy rõ người đến, sắc mặt Tề Thiên Dương tối sầm, trực tiếp nhấc chân đạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]