Sùng bái điên cuồng
Tề Thiên Dương nói xong mới nhận ra mình đã làm gì, mặt đỏ lựng lên, đầu óc xoay mòng mòng, hàm hồ bảo: “Vậy, vậy thôi…”
Nói còn chưa dứt câu, Sở Hàn Phi đột nhiên nhào tới, hung hăng hôn môi cậu.
Một trận mưa rền gió dữ.
Tề Thiên Dương bị hôn đến thở không nổi, đưa tay dùng sức đẩy Sở Hàn Phi ra, đẩy mãi không ra, cơn tức dâng trào, ôm lấy cổ người ta, giận dữ hôn trả lại.
Hôn xong, Tề Thiên Dương tựa vào lòng Sở Hàn Phi, mắt trợn ngược.
“Nói nghe này ngươi không cần thở hả?” Tề Thiên Dương bực bội giật giật tóc Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi lặng thinh, đem người trong lòng ôm thật chặt.
Tề Thiên Dương lấy ra một chiếc nhẫn không gian chất liệu gỗ tương đồng đeo cho bản thân, đưa ra hướng sáng ngắm nghía, tự dưng lại thấy không vừa ý.
Sở Hàn Phi có bàn tay cân đối, đeo nhẫn gỗ tay được tôn lên, mười ngón của cậu tuy trắng trẻo thon dài, nhưng dầu gì cũng là thiếu niên vừa trưởng thành, tỉ lệ cân đối đi nữa cũng đeo số nhỏ nhất, đã vậy ngón tay còn mập mập, đầy thịt, mười ngón tròn vo, mang nhẫn gỗ nhìn dẹo dẹo vô cùng!
Hai cái tay đặt chung một chỗ, tuyệt đối không thể nhận ra ai là công ai là thụ.
Tề Thiên Dương ganh ghét liếc Sở Hàn Phi, nắm lấy tay hắn, cắn một cái lên ngón áp út.
Sở Hàn Phi ôm cậu, lòng thấy ấm áp lạ thường.
“Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Sở Hàn Phi đến gần bên tai Tề Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922942/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.