Chương trước
Chương sau
Ông là cái thá gì?

Chuyện Trương Đình Nguyệt bình an trở về đối với mọi người trong Ngự Kiếm Môn mà nói là một chuyện vui, hắn là đệ tử dẫn đội lần này, vô cùng quan trọng, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện gì đó, thế thì mọi người cũng không cần về nữa.

Còn phần vết thương trên người hắn, ngoại trừ Trần Tùng, không ai để ý, Tu Chân Giới linh dược đa dạng, dù đứt tay đứt chân cũng có thể mọc lại, huống hồ là chuyện gãy chân nhỏ xíu này, hai đệ tử lập tức nhào tới.

Thấy các sư đệ hưng phấn chạy tới, cả người Trương Đình Nguyệt đều cảm thấy không ổn, hắn giơ cái chân lành lặn lên định đạp, lại thấy một bóng người không cao lắm chắn trước mặt, biểu tình hung dữ của Trương Đình Nguyệt trong nháy mắt trở nên nhu hoà.

Trần Tùng đối mặt hai người rõ ràng là tu sĩ cấp cao thì chân nhũn cả ra, nhưng nghĩ đến còn thanh niên phía sau, vẫn run rẩy đứng thẳng lưng: “Ngươi, các người đừng tới đây, Trương tiên trưởng còn đang bị thương…”. ngôn tình hoàn

Mặt Trương Đình Nguyệt co giật, trước khi hai sư đệ vạch trần thì hắn đột nhiên kêu rên: “Á, Trần đại ca, vết thương của ta đau quá…”

“Trương tiên trưởng…” Trần Tùng có hơi luống cuống tay chân, trên khuôn mặt bình thường lộ ra vẻ hoảng hốt khẩn trương, “Làm, làm sao bây giờ…”

Trương Đình Nguyệt vừa kêu rên vừa nháy mắt với hai sư đệ, một anh nhanh nhẹn bắt kịp phản ứng, tiến lên nắm lấy tay Trương Đình Nguyệt, nhìn qua vô cùng khốn khổ: “Sư huynh sao lại bị thương nặng như vậy hả sư huynh! Sư huynh, còn đi được không?”

Trương Đình Nguyệt đau đớn, âm thầm truyền âm: “Tìm cách bắt vợ lão tử lại đi!”

Hai đệ tử nọ liếc nhau, vẻ mặt kiểu “đang giỡn mặt với bố hả”, có điều Trần Tùng quá để ý thương thế của Trương Đình Nguyệt, nên không chú ý tới.

Ba người xướng khúc diễn kịch một hồi, cuối cùng cũng lừa được Trần Tùng nghe theo.

Thấy kết quả này, chúng đệ tử Ngự Kiếm Môn không hề kinh ngạc chút nào, nhân sinh gian nan quá rồi, nữ tu ôn nhu diện mạo xinh đẹp đều thích đám Côn Lôn tiên tông hay tỏ vẻ kia, có lẽ do trước đó, trong tông môn từng có tiền lệ nam nam thành thân, nhưng vô sỉ đến độ như Trương sư huynh lừa gạt người thường không có linh căn, thì tương đối hiếm gặp à nha.

Lần này Trương Đình Nguyệt mất tích không phải chuyện ngẫu nhiên, trước hắn cũng có hai người của Côn Lôn tiên tông, một thủ tịch môn phái nhỏ mất tích, thế nhưng chuyện này đã bị ém nhẹm, lần này vì không tìm thấy Trương Đình Nguyệt, Côn Lôn tiên tông cũng đứng ngồi không yên, thế nên bọn họ mới nghe ngóng được tin tức, thế là người thì Sở Hàn Phi vẫn phải tìm, có điều đổi đối tượng mà thôi.

Trương Đình Nguyệt nghe xong chẳng dám giấu diếm gì, đem mọi chuyện kể rõ mười mươi. Thì ra ngay từ lúc mới đến đây hắn đã phải lòng Trần Tùng bày hàng ở ven đường, mượn cớ ăn sáng, mỗi ngày đều đến đó ngồi, sáng sớm hôm qua hắn vừa luyện kiếm xong, định bụng đi tìm tiểu lão bản yêu dấu ăn hai bát hoành thánh, một chút đậu hũ. Ai ngờ đâu lại bị một đám người bao vây, hắn là đệ tử dẫn đội Ngự Kiếm Môn, lại còn là thiên tài có thể đếm được trên đầu ngón tay ở trong tông, ngoại trừ ma tu, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị người ta đánh lén.

Nhận ra mục đích của đám người bao vây là bắt sống, không phải muốn lấy mạng hắn, Trương Đình Nguyệt cảm thấy hiếu kỳ, làm bộ đánh không lại, muốn tương kế tựu kế, không nghĩ tới hắn vừa dừng lại một chút, đám người kia thấy rõ mặt hắn, ngẩn người, quay đầu bỏ chạy.

“Nói cách khác đám người kia không phải bắt người một cách ngẫu nhiên.” Tề Thiên Dương sờ sờ cằm.

“Lại không dám khua chiên gióng trống, nhìn thấy ta thì chạy, có thể thấy bọn chúng không có chỗ dựa vững chắc, nhưng lại khá thông thuộc địa hình, ta mới đuổi theo có một lát đã bị cắt đuôi.” Trương Đình Nguyệt nhíu mày, kỳ thực hắn đang nghĩ đến một khả năng, nhưng trước mặt mọi người không tiện nói ra.

Hắn vẫy vẫy tay: “Trịnh Thiên Dương lại đây.”

Người hắn gọi chính là Trịnh gia tiểu công tử mà Vân đại tiểu thư cực khổ truy đuổi bấy lâu, cũng là sư đệ chính thức của hắn, Trịnh Thiên Dương mờ mịt chớp chớp mắt, “Sư huynh?”



Tề Thiên Dương đồng thời cũng nghĩ tới một khả năng, cậu nuốt nước miếng, chắc không thể đâu ha?

Trương Đình Nguyệt lại không cố kỵ nhiều điều, đuổi hết người không liên quan đi, chỉ để lại Tề Thiên Dương, Quý Phong và Trịnh Thiên Dương, hắn nghiêm túc nói: “Ta hoài nghi là người của Vân Lam tông.”

Trịnh Thiên Dương “A” một tiếng: “Bọn họ dám!”

“Vốn chuyện truyền thừa của Sương Hàn kiếm tôn đã có nhiều điểm kỳ hoặc, bây giờ các tu sĩ tập hợp lại, bọn họ lại ra sức thoái thác, khẳng định có quỷ.” Trương Đình Nguyệt nói.

Tề Thiên Dương bỗng nói, “Vậy cũng không thể chứng minh là bọn họ muốn hại người của chúng ta.”

Kỳ thực trong lòng cậu đang cười thầm, nếu thực sự dám dẫn bọn họ tiến vào mới có quỷ đó, xem gì ở trỏng? Xem một mảnh đất trống hả?

Trương Đình Nguyệt thở dài một hơi, “Vốn dĩ ta không định nói, nhưng… mà thôi.”

Hắn hít sâu một hơi, “Ban đầu ta gia nhập tu tiên là vì bị người ta lừa gạt vào Hợp Hoan tông, sau đó suýt chút nữa bị lừa mất tinh nguyên, chính sư phụ đã cứu ta. Trên người Vân tiểu thư nọ, có khí tức của Hợp Hoan tông.”

Ở Tu Chân giới, Hợp Hoan tông là một chỗ không thể phân rõ chính tà, tông môn này đi theo con đường thải bổ, rất nhiều tu sĩ vì linh căn pha tạp hoặc có thể chất lô đỉnh đã dấn thân vào đó, có kẻ thải bổ thành công từ tu sĩ Luyện khí trở thành đại năng Hợp thể, có kẻ tu vi Kim đan bị hút thành phế linh căn, đối với người căn cốt không tốt nhưng khát cầu đại đạo trường sinh hoặc có chăng là thứ bại hoại không muốn khổ tu mà nói thì đây đúng là kỳ ngộ, đối với người thiên tài thì lại là tai hoạ. Nhưng thiên tài chung quy cũng là số ít, người thuộc vế trước thì vô số, người bị thải bổ đa phần cũng do tự nguyện dùng thân thể đổi lấy kỳ ngộ và lợi ích, Hợp Hoan tông vẫn luôn tồn tại trong tình huống lúng ta lúng túng như thế.

Đối với tu sĩ bình thường mà nói, Hợp Hoan tông là một nơi che giấu đầy rẫy những tội ác xấu xa, nếu ai có quan hệ với Hợp Hoan tông, quả thực có thể đánh giá người này ngang với kỹ nam kỹ nữ, chẳng trách Trương Đình Nguyệt không tiện nói ra mấy điểm này trước mặt mọi người.

Thật ra hắn có cùng suy nghĩ với mấy người Tề Thiên Dương, Quý Phong, không phải là bọn họ hoài nghi danh dự con gái nhà người ta, mà khéo một cái là hai huynh đệ Dương Kỳ, Dương Lân lúc đến đã dặn dò đề phòng đúng lúc, dẫu sao thì có ai đi lấy chuyện mình suýt bị thải bổ ra giỡn đâu chứ?

“Nói cách khác, người đàn bà kia muốn thải bổ bản công tử!” Trịnh Thiên Dương nghe hiểu, phẫn nộ muốn nhảy dựng cả lên.

Tề Thiên Dương nói tiếp: “Ý Trương sư huynh là những người đó có thể bị… bắt đi thải bổ?”

Trương Đình Nguyệt sờ sờ râu ria trên cằm, ngả ngớn nói: “Hai người Côn Lôn tiên tông, thủ tịch Phi Sa môn, cũng giống như lão tử, đều là đồng nam chưa mất nguyên dương.”

“Vậy cũng không nhất thiết phải…” Quý Phong là một quân tử, cảm thấy, cảm thấy mọi người tụ tập ở đây thảo luận một cô gái có bắt người thải bổ hay không thật là kỳ lạ, hắn xấu hổ mở miệng.

Trương Đình Nguyệt vuốt mặt mình, bổ sung: “Hơn nữa đều là nam tử cường tráng.”

Tề Thiên Dương: “…”

Quý Phong: “…”

Thiên Dương: “…”

Kỳ thực Trương Đình Nguyệt cũng có lý, phạm vi người bị bắt rất rộng, tổng kết điểm chung giữa họ thật sự chỉ có những điểm y vừa kể, khả năng bị bắt đi thải bổ rất cao, cộng thêm trên người Vân tiểu thư thật sự có khí tức Hợp Hoan tông, có thể bị lây nhiễm khí tức thì tất nhiên phải tiếp xúc nhiều lần, dùng cách khác để nói chính là ả ta chắc chắn đã thải bổ không ít người, chẳng có gì oan ức.



Trương Đình Nguyệt vỗ vỗ tay: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi, khuya nay chúng ta đi Vân phủ thăm dò một chút, đúng rồi, người nhất tích là của Côn Lôn tiên tông, lão tử không thể làm không công cho tên Quân Liên Tiếu kia được, vẫn nên đi thông tri một tiếng cho bên Côn Lôn tiên tông, bắt hắn tối nay đi cùng chúng ta.”

Tề Thiên Dương hết nói nổi logic của Trương Đình Nguyệt, tuy rằng cậu nghi ngờ Vân tiểu thư, nhưng cũng chỉ dừng lại ở nghi ngờ, còn như Trương Đình Nguyệt mới nghi một tí đã trực tiếp đòi mai phục thăm dò, thật đúng là … hợp ý cậu.

Trịnh Thiên Dương hưng phấn nói: “Sư huynh, chúng ta phải thăm dò sao đây, cần cải trang không? Hay là…”

Trương Đình Nguyệt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Người thì không cần đâu, giúp mọi người cản đường là được.”

Trịnh Thiên Dương: “…

Tề Thiên Dương không muốn đi chút nào, cậu suy nghĩ một chút, “Nhiều người quá sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ, ta…”

Trương Đình Nguyệt khoát tay, “Ngươi cũng không cần đi, giúp Trịnh Thiên Dương ngăn cản gia nhân Vân gia là được, các người một người là nhị thiếu Tề gia, một người là tiểu công tử Trịnh gia, ở đây chả ai dám không nể mặt hai người hết.”

Tề Thiên Dương nghiêm mặt, cậu lại muốn đi rồi phải làm sao?

Sự thực chứng minh trên cái thế giới này không có thuốc hối hận, ngồi song song một chỗ cùng Trịnh Thiên Dương, Tề Thiên Dương cảm thấy bản thân không còn gì để nuối tiếc nữa.

Tề gia nhị thiếu tính ra phân lượng còn cao hơn tiểu công tử Trịnh gia một tí, vì thế khi đảo chủ Vân Lam tông nghe nói hai người bọn họ cùng bái phỏng, không dám chậm trễ một khắc, phân phó bên dưới, lập tức bày tiệc tối, không ít người tới.

“Chẳng hay Tề hiền chất cùng Trịnh hiền chất tới đây vì chuyện gì?” Hàn thuyên một hồi, đảo chủ Vân Lam Tông cười tủm tỉm nói.

Trịnh Thiên Dương trời sinh bị nuông chiều, tính cách đơn thuần, sợ hắn không cẩn thận lộ tẩy, Tề Thiên Dương còn phải cùng hắn ngồi chung một chỗ đề phòng hắn tự lao đầu vào tròng, vô cùng mệt tim.

Tâm trạng buồn bực, lời nói ra đương nhiên cũng không dễ nghe, Tề Thiên Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của đảo chủ Vân Lam Tông, hoàn toàn không có giác ngộ “không đánh kẻ mặt cười”, “Đừng hỏi ta, hỏi hắn. Còn nữa, người có thể gọi bản thiếu gia là hiền chất một tay cũng đủ đếm, ông nghĩ mình là ai?”

Lời vừa nói ra, toàn trường im phăng phắc.

Trịnh Thiên Dương bày tỏ sự ngưỡng mộ với vị tiền bối này của mình, lập tức bổ sung: “Vân đảo chủ, mong ông cũng không nên gọi ta là hiền chất, cha ta sẽ giận đó.”

Đảo chủ Vân Lam Tông mặt tái mét.

Án tuổi tác mà nói, đảo chủ Vân Lam Tông dư sức làm tổ gia gia của hai người bọn họ, nhưng tu vi Hợp Thể sơ kỳ của lão… gia chủ nhà họ Trịnh năm trước đã bế quan trùng kích Đại Thừa, cha Tề cũng đang chuẩn bị đột phá Hợp Thể đỉnh cấp, nếu không phải tên đảo cung phụng mấy tu sĩ kỳ Đại Thừa, lão ngay cả tư cách ngồi ghế chủ vị cũng không có.

Bị vả mặt công khai như vậy, đảo chủ Vân Lam Tông nhịn được cũng khó, giọng nói lão trầm trầm, “Đúng là lão phu vui quá hoá rồ, chẳng hay Tề công tử và Trịnh công tử tới đây có chuyện gì?”

Tề Thiên Dương nghe giọng ỷ thế gia chủ của lão đã thấy chán ghét, nghe cũng không buồn đáp, đẩy Trịnh Thiên Dương một cái, Trịnh Thiên Dương kịp phản ứng lại, tính ra lúc mọi người thương lượng chỉ bảo hắn ngáng chân người nhà họ Vân, không có kịch bản hướng dẫn, hắn thật sự không biết nên viện cớ gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Thiên Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.