Ông là cái thá gì?
Chuyện Trương Đình Nguyệt bình an trở về đối với mọi người trong Ngự Kiếm Môn mà nói là một chuyện vui, hắn là đệ tử dẫn đội lần này, vô cùng quan trọng, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện gì đó, thế thì mọi người cũng không cần về nữa.
Còn phần vết thương trên người hắn, ngoại trừ Trần Tùng, không ai để ý, Tu Chân Giới linh dược đa dạng, dù đứt tay đứt chân cũng có thể mọc lại, huống hồ là chuyện gãy chân nhỏ xíu này, hai đệ tử lập tức nhào tới.
Thấy các sư đệ hưng phấn chạy tới, cả người Trương Đình Nguyệt đều cảm thấy không ổn, hắn giơ cái chân lành lặn lên định đạp, lại thấy một bóng người không cao lắm chắn trước mặt, biểu tình hung dữ của Trương Đình Nguyệt trong nháy mắt trở nên nhu hoà.
Trần Tùng đối mặt hai người rõ ràng là tu sĩ cấp cao thì chân nhũn cả ra, nhưng nghĩ đến còn thanh niên phía sau, vẫn run rẩy đứng thẳng lưng: “Ngươi, các người đừng tới đây, Trương tiên trưởng còn đang bị thương…”. ngôn tình hoàn
Mặt Trương Đình Nguyệt co giật, trước khi hai sư đệ vạch trần thì hắn đột nhiên kêu rên: “Á, Trần đại ca, vết thương của ta đau quá…”
“Trương tiên trưởng…” Trần Tùng có hơi luống cuống tay chân, trên khuôn mặt bình thường lộ ra vẻ hoảng hốt khẩn trương, “Làm, làm sao bây giờ…”
Trương Đình Nguyệt vừa kêu rên vừa nháy mắt với hai sư đệ, một anh nhanh nhẹn bắt kịp phản ứng, tiến lên nắm lấy tay Trương Đình Nguyệt, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/2511867/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.