Tề Thiên Dương câm nín nhìn thanh niên bên ngoài kiêu ngạo bên trong ngây ngốc này, thầm hối hận ban đầu không nên đồng ý đi chuyến này, trước mặt đám đông, bản thiếu gia vừa cùng người ta bảo cứ hỏi ngươi đi, mới quay đầu đi ngươi đã tự chặt đường lui như vậy, chơi không vui biết không!
Trước hết tu vi đảo chủ Vân Lam tông có thấp đi nữa cũng là một đại năng Hợp Thể, hai tên Nguyên Anh như tụi mình mà ngươi còn trông cậy thiếu gia truyền âm cho ngươi sao?
Trịnh Thiên Dương bị trừng mắt xong vô tội chớp chớp mắt, đột nhiên đầu nảy ra ý tưởng, nói: “Thực không dám giấu diếm, bản công tử thay sư huynh đi đến đây, hôm trước y ở trên đảo bị tập kích, hiện tại thân bị trọng thương, nhưng sư huynh làm người rộng lượng, không muốn dây dưa nhiều, tuy nhiên y lại lo lắng cho các vị đồng đạo, nên sai ta đến đây, dám hỏi đảo chủ một câu, có phải vì truyền thừa của Sương Hàn Kiếm tôn mà đối địch kẻ thù nào đó không, để mọi người nắm được nguyên do sự việc.”
Ba hoa hết một tràng, mặt đảo chủ Vân Lam tông đã xanh mét, mọi người trông thấy, không khỏi thầm sinh nghi.
Tề Thiên Dương quả thực muốn cho Trịnh Thiên Dương một like, nhìn thằng nhóc dương dương đắc ý tranh công, Tề Thiên Dương mềm lòng, trời ơi tổ quốc nợ tôi một tuyển tập các em trai đó biết không!
Sắc mặt đảo chủ xanh lét rồi thoát cái khôi phục nguyên trạng, lão không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chuyện của bọn Đỗ Tử Nhiên không giấu được, ngập ngừng hồi lâu, mới nói: “Truyền thừa của Sương Hàn Kiếm tôn là chuyện trọng đại, đương nhiên không thiếu bọn đạo chích mơ ước, bất quá mong chư vị đừng lo lắng, Vân Lam tông ta phòng thủ trong đảo nghiêm ngặt, sớm hay muộn cũng bắt…”
“Thế đại hội Vân Lam tông dời lại ba ngày cũng do bọn đạo chích?” Tề Thiên Dương lành lạnh nói.
Thấy thế, Trịnh Thiên Dương cũng nói theo: “Đúng vậy, đạo chủ nhìn xem chư vị đạo hữu tại đây là ai chứ? Bọn đạo chích nọ tu vi bao nhiêu? Ngay cả sư huynh của ta cũng đánh không lại, còn mặc cho bọn chúng làm chậm trễ đại hội?”
Bị chọt trúng chỗ đau, nếu hai tiểu súc sinh trước mặt không phải công tử của ngũ đại thế gia, đảo chủ Vân Lam tông tưởng tượng mình đã đánh chết chúng tại chỗ từ lâu rồi!
Còn chưa kịp nói gì, đám người bên dưới không mặc kệ nữa, nói đúng đó, bọn họ nghìn dặm xa xôi đến đây, không phải đi du sơn ngoạn thuỷ, đã vậy đại hội Vân Lam tông dời lại lâu như thế, nếu không phải vì đó là truyền thừa của Sương Hàn Kiếm tôn, phỏng chừng sớm đã có người bỏ gánh rời đi, tới nơi này không chỉ có quân tử chính đạo, phần lớn là kẻ có ý đồ riêng, không ngại giết người đoạt bảo, đương nhiên không nuốt nổi hành vi lề mề của đảo chủ Vân Lam tông.
Bấy giờ có người nói: “Đảo chủ bảo chúng tôi tụ tập ở đây, đến tột cùng muốn làm sao đây?”
Nghe nói đảo chủ có một người con gái, từng đính hôn cùng Trầm Bắc Dương Trầm gia, chẳng lẽ đảo chủ hận ta giết y, nên thấy ta tới mới ra hạ sách này?” Tề Thiên Dương tiếp tục thong dong nói.
Đảo chủ Vân Lam tông hận không thể nhào tới xé miệng cậu ra!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]