Chơi hết trò này đến trò kia, trời cũng đã xế chiều. Cả bọn lại bắt xe về nhà. Đương nhiên là nhà ai người đó về rồi, và đây là điều mà Tử Sâm chờ đợi nhất.
Mẹ Thái nói rằng chắc mọi người sẽ về lúc tối muộn hoặc ngày mai mới về. Nên tự lo liệu rồi đóng cửa mà ngủ trước đi.
Thái Tử Sâm nấu bữa tối, Chu Hi Hoa cũng phụ một tay. Nấu xong, vẫn là khuôn mặt háu ăn của Hi Hoa, Tử Sâm cười thầm.
Ngồi vào bàn, cậu nhanh chóng gắp một miếng thịt kho tiêu bỏ vào miệng. Thái Tử Sâm nấu ngon quá đi, cơ mà hơi cay thì phải.
Chu Hi Hoa đây chính là không giỏi ăn cay mà.
Ngước mắt lên nhìn Tử Sâm, Hi Hoa chỉ cười cười rồi lại cúi xuống, giấu đi khuôn mặt đỏ chót vì cay.
Người như Tử Sâm sao có thể không nhận ra tên "đại ngốc" trước mặt mình đang cay xé lưỡi mà không dám nói chứ.
Một thân anh không mấy cao lớn liền chạy đi rót một cốc nước đưa cho cậu. Cậu nhận lấy uống cạn, vẻ mặt dường như cảm thấy chưa đủ.
"Cay sao không nói, có ai giết mày đâu?"
"Em sợ thiếu gia buồn."
"Không sao, là mày không biết ăn cay chứ không phải tao nấu dở mà, buồn gì."
Phải ha, thế mà nãy giờ cậu cứ lo thừa, làm miệng cay đỏ hết cả lên.
Mà giờ nhìn lại, hai tên nhóc cứ làm người khác liên tưởng đến một người lùn đang sai bảo một tên cao lớn, nghĩ thôi cũng đã cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-em-muon-hon/3574770/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.