Và những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua. 
Một ngày đẹp trời nọ. 
Ba mẹ Thái cùng bà nội của Tử Sâm dẫn nhau đi chơi, cũng cho người làm nghỉ hết, nên chỉ có hai đứa nhỏ ở nhà. 
Hôm nay là cuối tuần, Tử Sâm đã nhân từ để cho Hi Hoa ngủ nướng, còn mình thì dậy sớm, tự tay xuống bếp làm đồ ăn sáng. 
Vì hắn không quá cao lớn nên phải vác một chiếc ghế đến bếp, loạng choạng nấu ăn. Tuy làm hơi khó khăn một chút nhưng đồ ăn hắn làm ra quả thật bắt mắt, mùi thơm toả ra, lần lên tận phòng, nơi Hi Hoa đang ngủ. 
Mùi thơm đã đánh thức cậu dậy, vội chạy xuống nhà ngó thử. 
"Oa~Thơm quá đi!" 
"Dậy rồi sao?" 
"Dạ." 
"Đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi. Nhanh xuống ăn sáng." 
"Vâng thiếu gia." 
Cậu hí hửng chạy về phòng, làm mọi việc nhanh chóng rồi chạy xuống nhảy vào bàn ăn ngay. 
Đồ ăn được mang lên nóng hổi, khói bay nghi ngút, thật thơm. Cậu hai mắt sáng bừng, chỉ còn thiếu chút là rớt cả đôi mắt xuống. 
"Đều là thiếu gia tự nấu ạ?" 
"Ừ." 
"Em được ăn đồ thiếu gia nấu ạ?" 
"Ý mày là sợ tao bỏ độc sao?" 
"Không ạ, em nào dám." 
"Ăn đi." 
"Cảm ơn thiếu gia." 
Nói rồi cậu cắn một miếng bánh mì to, giấu không nổi sự hạnh phúc. Cũng không biết là hạnh phúc vì đồ ăn ngon hay vì người nấu cho ăn nữa đây. 
Tử Sâm tay cầm bánh mì đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-em-muon-hon/3574769/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.