Chương trước
Chương sau
Lạc Thần trầm lặng hồi lâu, tôi chống cằm nhìn anh ta. Gì chứ, chả lẽ trúng tim đen. Mà ghen sai được chớ, anh ta có biết mình là ai đâu? Có biết mình là hôn thê của anh ta thì cũng không thể nào ghen được. Trời ạ! Muốn đập đầu vài cái cho nó thông não quá!!! Không nói không rành làm người ta suy nghĩ đến điên lun cái đầu.
Bắt đầu cảm thấy chán thì đồ ăn được mang tới. Đĩa vừa đặt xuống bàn thì tôi nhanh chóng ăn lấy ăn để. Điều này khiến Lạc Thần và phục vụ trố mắt ra mà nhìn. Phục vụ quay lưng đi rồi "Xì" 1 tiếng rõ dài, cái mặt thì ra vẻ bực tức và chán ghét. Hừ! Kiêu nó vừa thôi. Phục vụ mà mặt như đi đánh ghen. Tự dưng Lạc Thần cười như chư bao giờ được cười sau khi phục vụ đi khỏi. Tôi liếc xéo anh ta:
- Cười cái gì? Có phải kịch hài đâu. Vừa mặt âm u bao nhiêu thì giờ cười như điên bấy nhiêu.
- Thì cô ăn cũng vừa phải thôi chứ! Có ai giành đồ ăn với cô đâu.
- Ai biểu làm lâu quá chi. Tôi đói thì phải ăn vậy thôi. Mà anh không ăn là tôi ăn hết đó
- Ăn đi! Tôi không đói!
- Hửm!?! Thế à? Không biết
lúc nãy trên xe, thấy tôi bụng kêu liền bảo tài xế là mình đói vậy ta? Thắc mắc quá à~
Tôi cố chọc tức anh vì cái tội cười tôi. Tức chết anh luôn cũng được. Lạc Thần hơi đỏ mặt rồi cũng bắt đầu ăn vài miếng. Nếu chia cái đĩa này thành 3 phần thì tôi ăn hết 2 phần rồi. Ơ? Sao có cảm giác tội lỗi ấy nhể. Người ta bao mà mình ăn hết sạch rồi...
Đồ ăn lần lượt mang lên. Tôi cố gắng ăn chậm lại để chừa phần lại cho anh ta. Đành phải tốt bụng với anh thôi, để cảm ơn bữa ăn thôi.
Thế mà.... Thế mà.... Tôi mà càng ăn chậm là anh ta không ăn luôn chứ đừng nói là ăn từ tốn. Tức quá tôi đập bàn lớn rồi la lên:
- Bực ghê á! Anh có ăn đi không cho tôi nhờ. Cái kiểu ăn của anh làm tôi ngán lắm rồi đấy nhá!
- Ờ..
Trời ạ! Chắc tôi đập đầu chết quá! Tức muốn sôi máu mà anh ta bình thản dễ sợ. Không kiềm chế được tay chân, tôi lấy cái nĩa kế bên phi thẳng vào mặt anh ta. Thế mà Lạc Thần nghiêng đầu và chỉ bị xước 1 bên má. Tôi tính cho anh quy tiên ở đây luôn mà, ai cho anh né hả????
- Bà nội cha nhà anh, làm tôi tức tới chết anh mới hả giận hả?
- Này, cô tự biên tự diễn cái gì mà suýt giết người đấy, biết không?
Thấy tiếng đánh nhau bên trong phòng, nhân viên chạy thấy tôi "cào nát mặt" Lạc Thần. Họ liền ngăn tôi lại và lôi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.