Lạc Thần trầm lặng hồi lâu, tôi chống cằm nhìn anh ta. Gì chứ, chả lẽ trúng tim đen. Mà ghen sai được chớ, anh ta có biết mình là ai đâu? Có biết mình là hôn thê của anh ta thì cũng không thể nào ghen được. Trời ạ! Muốn đập đầu vài cái cho nó thông não quá!!! Không nói không rành làm người ta suy nghĩ đến điên lun cái đầu.
Bắt đầu cảm thấy chán thì đồ ăn được mang tới. Đĩa vừa đặt xuống bàn thì tôi nhanh chóng ăn lấy ăn để. Điều này khiến Lạc Thần và phục vụ trố mắt ra mà nhìn. Phục vụ quay lưng đi rồi "Xì" 1 tiếng rõ dài, cái mặt thì ra vẻ bực tức và chán ghét. Hừ! Kiêu nó vừa thôi. Phục vụ mà mặt như đi đánh ghen. Tự dưng Lạc Thần cười như chư bao giờ được cười sau khi phục vụ đi khỏi. Tôi liếc xéo anh ta:
- Cười cái gì? Có phải kịch hài đâu. Vừa mặt âm u bao nhiêu thì giờ cười như điên bấy nhiêu.
- Thì cô ăn cũng vừa phải thôi chứ! Có ai giành đồ ăn với cô đâu.
- Ai biểu làm lâu quá chi. Tôi đói thì phải ăn vậy thôi. Mà anh không ăn là tôi ăn hết đó
- Ăn đi! Tôi không đói!
- Hửm!?! Thế à? Không biết
lúc nãy trên xe, thấy tôi bụng kêu liền bảo tài xế là mình đói vậy ta? Thắc mắc quá à~
Tôi cố chọc tức anh vì cái tội cười tôi. Tức chết anh luôn cũng được. Lạc Thần hơi đỏ mặt rồi cũng bắt đầu ăn vài miếng. Nếu chia cái đĩa này thành 3 phần thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328887/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.