Vụ tai nạn vừa rồi khiến tôi nhớ lại hồi xưa mình cũng từng bị như thế. Lúc đó, tôi từ trường chạy ra với khuôn mặt lem luốc do nước mắt. Không chú ý đèn tín hiệu nên bị xe tông. Còn lý do vì sao chạy ra thì tôi quả thật ko nhớ. Nhưng câu chuyện đấy tôi chỉ được nghe cha và người thân kể mà thôi. Thế mà mang lại cho tôi cảm giác bất an lạ thường. Cứ như mình sẽ phải lặp lại 1 chuyện đau khổ nào nữa, sẽ phải mất thêm 1 người mà mình yêu thương.
Tôi hoảng loạn nắm lấy tay Lạc Thần rồi lay lay người anh ta kêu thảm trước nhà hàng. Ngay cả chính tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa. Cứ như bị người ta nhập hồn vào vậy. Đầu cứ ong ong, đau khó tả
- Thần, cậu sẽ ko đi nữa phải không? Cậu sẽ ở lại đây mà phải ko?
- Ngọc Hy, cô nói cái gì vậy?
- Thần... Ơ!?!
Tôi chợt lấy lại ý thức, tuy có hơi choáng nhưng vẫn giả vờ không sao mà kéo Lạc Thần vào trong ăn. Lạc Thần thấy khá khó hiểu nhưng vẫn lập tức lấy lại phong độ.
Chúng tôi được vào trong phòng VIP. Tuy là họ đã ân cần hơn trước nhưng cảm giác vẫn khó chịu với tôi. Lời nói có lẽ dịu dàng mà ánh mắt như hình viên đạn chĩa thẳng vài tôi. Cái kiểu nhân viên gì thế này, ngay cả tôn trọng khác cũng không có?
Biết thế hồi xưa bảo cha dẹp luôn cái tiệm. Dù gì cũng là nhà tôi mở thêm để kinh doanh thôi mà. Đáng lẽ là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328886/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.