Tuy cả hai người đã rời khỏi trường đại học của cô một lúc nhưng sắc mặt của Hàn Kỳ Anh vẫn không được tốt cho lắm. Nhìn cô cứ cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt mình, Phong Bạch Ngôn không đành lòng.
"Kỳ Anh, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, việc gì phải cố kìm nén như vậy."
Hàn Kỳ Anh bật cười, một nụ cười gượng gạo khiến người khác vừa nhìn là biết cô đang cố giả vờ:
"Haha, tại sao tôi phải khóc cơ chứ? Như vậy là quá yếu đuối, nếu tôi mà khóc, bọn chúng sẽ chê cười tôi."
Phong Bạch Ngôn vội cởi dây an toàn ra khỏi người mình, nhào tới ôm chặt lấy Kỳ Anh. Vòng tay của Phong Bạch Ngôn vừa ấm áp vừa chứa đầy yêu thương, anh vỗ về cô, an ủi cô:
"Trước mặt tôi em không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Tôi không muốn em kiềm chế cảm xúc để bản thân khó chịu, nhìn em khó chịu…tôi cũng khó chịu."
Hàn Kỳ Anh từ từ nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy anh. Trong giây phút ít ỏi, cô cũng trở nên yếu đuối như bản chất của một người phụ nữ bình thường. Hàn Kỳ Anh tựa đầu lên vai anh, nói:
"Phong Bạch Ngôn, đây là lần đầu tiên có người an ủi tôi như vậy. Tôi thật sự rất biết ơn anh, cảm ơn anh đã xoa dịu đi sự khó chịu trong lòng tôi."
"Không sao, không cần cảm ơn. Giữa hai chúng ta em không cần em phải khách sáo như vậy. Sau này chỉ cần em muốn, tôi sẽ ôm em bất cứ lúc nào."
Hàn Kỳ Anh vô cùng xúc động trước câu nói ấy của Phong Bạch Ngôn. Tình cảm của anh đã rõ ràng như vậy nhưng không hiểu tại sao cô lại chưa thể chấp nhận. Bản thân Hàn Kỳ Anh cô cũng chẳng biết mình có yêu anh không hay chỉ là chút rung động nhỏ bé. Cô đã muốn chấp nhận tình cảm anh dành cho mình nhưng không hiểu sao vẫn chần chừ, không thể nói ra.
"Kỳ Anh, có tôi ở đây, em không cần phải sợ bất kỳ điều gì hết. Em hãy cứ tiếp tục tham gia cuộc thi theo mong muốn của em, tôi sẽ ở phía sau yểm trợ cho em."
"Nhưng Phong Bạch Ngôn, anh là giám khảo của cuộc thi, anh không thể thiên vị tôi…"
"Suỵt!!! Đừng nói vậy, tôi không thiên vị em, mà tôi chắc chắn em sẽ chiến thắng cuộc thi."
Mặc dù biết rõ Phong Bạch Ngôn nói thế là để cô tự tin hơn nhưng bản phác thảo tâm huyết nhất của cô đã bị hủy rồi, cô bây giờ chẳng còn tâm trạng để tiếp tục tham gia cuộc thi ấy nữa.
"Phong Bạch Ngôn, tôi nghĩ là tôi sẽ từ…"
Reng! Reng!
Lúc Hàn Kỳ Anh đang định nói từ bỏ cuộc thi thì chuông điện thoại của Phong Bạch Ngôn vang lên.
"Chờ tôi một chút!"
Phong Bạch Ngôn rút điện thoại từ trong túi ra, sau khi thấy người gọi tới là Phong Bạch Lăng thì lập tức nghe máy.
"Alo, có chuyện gì không anh?"
"Bạch Ngôn à, ba đột nhiên bất tỉnh, giờ đang ở trong bệnh viện trung tâm, em mau tới đây đi!"
Giọng Phong Bạch Lăng vô cùng hốt hoảng, dường như đã có chuyện xấu xảy ra với Phong Nghiêm. Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi này, nét mặt Phong Bạch Ngôn lại không vui, anh nói:
"Tại sao em phải tới đó?"
"Bạch Ngôn, em nói gì kì lạ vậy? Anh biết em và ba luôn có hiềm khích với nhau nhưng ông ấy vẫn là ba em, vẫn là ba của chúng ta."
"Đủ rồi, em cúp máy đây."
"Chờ đã, Bạch…"
Tút…tút…tút!
Phong Bạch Ngôn vội vàng cúp máy trong khi Phong Bạch Lăng vẫn còn chưa nói hết câu. Phong Nghiêm không hề coi anh là con trai vậy thì mắc mớ gì anh phải tới đó để thăm ông ấy cơ chứ?
Nhìn sắc mặt của Phong Bạch Ngôn không được ổn cho lắm, Hàn Kỳ Anh liền lên tiếng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phong Bạch Ngôn khẽ thở dài:
"Anh trai tôi vừa gọi tới, anh ấy nói…ba tôi bị ngất xỉu, giờ đang ở trong bệnh viện và muốn tôi tới đó thăm."
"Vậy anh mau đi đi, xem ba anh có nguy kịch không?"
Trên gương mặt của Hàn Kỳ Anh hiện rõ sự lo lắng, một người ngoài như cô còn thấy lo chẳng lẽ trong lòng anh lại không? Thật ra Phong Bạch Ngôn cũng muốn tới nhưng vì lòng tự tôn quá cao nên anh lại không muốn đi.
"Không, tôi không đi. Nếu tôi tới đó, sẽ trở thành nguyên nhân đầu tiên khiến ông ấy bệnh nặng hơn thôi."
"Sao anh lại nói thế chứ? Dù gì ông ấy cũng là ba của anh. Cho dù có là ba con thì vẫn có lúc không cùng quan điểm mà cãi nhau mà. Nghe lời tôi, mau tới đó thăm ông ấy đi."
Phong Bạch Ngôn lại bị những lời khuyên chân thành của Hàn Kỳ Anh dụ dỗ. Anh nghĩ ngợi một lúc, sau đó thì nắm lấy tay của cô:
"Em đi cùng tôi đi."
"Được, chúng ta cùng đi."
Có Hàn Kỳ Anh đi cùng, chắc sẽ khiến tâm trạng anh ổn định hơn. Xe ô tô bắt đầu lăn bánh, đi thẳng về hướng bệnh viện trung tâm thành phố.
Một lát sau, tại phòng bệnh của Phong Nghiêm,
Sau khi bác sĩ khám xong cho Phong Nghiêm thì ông được nghỉ ngơi một lúc để truyền nước. Sức khỏe của Phong Nghiêm đang yếu dần nhưng nếu ai không biết lại thấy Phong lão gia trông vẫn còn rất khỏe mạnh.
"Phong lão gia, Phong phu nhân, Phong đại thiếu..."
"Kỳ Anh, cháu tới một mình sao?" Tần Ngọc Xuyên vừa nhìn thấy cô đã lên tiếng hỏi.
"À...vẫn còn một người nữa ạ."
Hàn Kỳ Anh nói xong, cô liền ngó đầu ra ngoài hành lang, với tay gọi Phong Bạch Ngôn tới.
"Phong Bạch Ngôn, anh mau lại đây đi."
Phong Bạch Ngôn chậm rãi bước vào phòng bệnh, Phong Bạch Lăng nhìn thấy anh thì rất vui vẻ nhưng Phong lão gia thì không. Ông vừa thấy anh đã buông ra những lời khó nghe:
"Ai mượn nó tới thăm ông già này chứ? Thật là…"
"Kìa ba, Bạch Ngôn đã tới thăm ba, ba đừng gây khó dễ cho em ấy nữa."
Phong Bạch Lăng giúp em trai nói vài câu để ông ấy ổn định trở lại. Phong Bạch Ngôn cũng chẳng muốn tới đây và cũng chẳng có ý định ở lại lâu nên anh chỉ hỏi ông ấy duy nhất một câu:
"Ba cảm thấy sao rồi?"
"Vẫn khỏe, chưa chết được."
"Vậy thì tốt, con xin phép đi đây."
Chỉ mới vừa đặt chân vào đây chưa đầy 3 phút, Phong Bạch Ngôn đã vội vàng kéo Hàn Kỳ Anh rời khỏi đây.
"Chúng ta đi thôi, Kỳ Anh."
"Phong Bạch Ngôn, anh…"
"Đứng lại!" Phong Nghiêm đột nhiên lớn giọng.
Cả bốn người có mặt trong phòng bệnh đều hướng mắt về phía Phong Nghiêm. Ông ấy đặt cuốn sách đang đọc dở xuống mặt giường, quay đầu sang nhìn về phía Phong Bạch Ngôn và Hàn Kỳ Anh. Ông ấy nói:
"Mày vẫn chưa giải thích chuyện mày cướp bạn gái của anh trai cho tao. Bây giờ có cả ba đứa ở đây, nói rõ ràng ra đi."
Hàn Kỳ Anh vô cùng bất ngờ. Thì ra Phong lão gia hiểu lầm Phong Bạch Ngôn cướp bạn gái của anh trai nên càng ngày thành kiến của ông với anh càng lớn.
"Phong lão gia, ngài hiểu lầm rồi, thật ra giữa tôi và Phong đại thiếu vốn dĩ…"
"Kỳ Anh, em không cần giải thích với ông ấy!"
"Phong Bạch Ngôn, anh sao vậy?"
Hàn Kỳ Anh đang định giải thích rõ mọi chuyện với Phong Nghiêm rằng giữa cô và Phong Bạch Lăng ngay từ đầu đã không phải quan hệ yêu đương nên Phong Bạch Ngôn không hề có chuyện cướp bạn gái của anh trai. Nhưng cô còn chưa nói hết câu thì đã bị anh chặn họng không cho nói tiếp, hành động này của anh càng khiến Phong Nghiêm tức giận hơn.
"Hơ…đúng là mày càng ngày càng không coi cái nhà này ra gì rồi. Được, nếu muốn đi thì đi đi, đừng có quay lại. Tao nói cho mày biết, cho dù tao có chết, cũng không chia cho mày bất cứ một đồng nào đâu."
"Ba yên tâm. Số tiền lẻ đó của Phong Gia, ba cứ cất đi, tốt nhất là cất cho kỹ vào, đừng để người nào nhòm ngó tới. Còn con…con chẳng thèm mấy đồng tiền ấy, con tự có cuộc sống của con, không cần ba quản."
"Mày…Phong Nghiêm tao, không có đứa con trai nào như mày. Mày chính là đứa nghiệt chủng, chính mày đã giết chết mẹ mày, đáng lẽ ra ngay từ đầu tao không nên để mày ra đời."
Dù biết Phong lão gia đang tức giận nhưng những lời ông ấy nói quả thực rất quá đáng. Phong Bạch Ngôn tuy đã quay mặt đi nhưng Hàn Kỳ Anh có thể cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn trong lòng anh qua lực siết của tay anh.
"Vậy thì con phải cảm ơn ba, cảm ơn ba vì lúc đó đã không giết con. Cảm ơn ba đã đưa con tới cuộc sống này, cảm ơn ba người ba…hoàn hảo."
Nói rồi, Phong Bạch Ngôn dứt khoát kéo Hàn Kỳ Anh rời khỏi phòng bệnh. Những lời nói quá đáng của Phong Nghiêm đã khiến anh bị tổn thương, tuy anh không biểu lộ ra ngoài nhưng Hàn Kỳ Anh có thể cảm nhận được.
"Phong Bạch Ngôn, tại sao anh không để tôi giải thích rõ cho Phong lão gia biết. Nếu ông ấy biết lúc đầu là tôi giả mạo bạn gái của anh trai anh thì bây giờ anh đã không bị hiểu lầm là kẻ cướp bạn gái của anh trai rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]