Trước cổng biệt thự của Phong Bạch Ngôn,
Tuy cả hai người đã rời khỏi trường đại học của cô một lúc nhưng sắc mặt của Hàn Kỳ Anh vẫn không được tốt cho lắm. Nhìn cô cứ cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt mình, Phong Bạch Ngôn không đành lòng.
"Kỳ Anh, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, việc gì phải cố kìm nén như vậy."
Hàn Kỳ Anh bật cười, một nụ cười gượng gạo khiến người khác vừa nhìn là biết cô đang cố giả vờ:
"Haha, tại sao tôi phải khóc cơ chứ? Như vậy là quá yếu đuối, nếu tôi mà khóc, bọn chúng sẽ chê cười tôi."
Phong Bạch Ngôn vội cởi dây an toàn ra khỏi người mình, nhào tới ôm chặt lấy Kỳ Anh. Vòng tay của Phong Bạch Ngôn vừa ấm áp vừa chứa đầy yêu thương, anh vỗ về cô, an ủi cô:
"Trước mặt tôi em không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Tôi không muốn em kiềm chế cảm xúc để bản thân khó chịu, nhìn em khó chịu…tôi cũng khó chịu."
Hàn Kỳ Anh từ từ nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy anh. Trong giây phút ít ỏi, cô cũng trở nên yếu đuối như bản chất của một người phụ nữ bình thường. Hàn Kỳ Anh tựa đầu lên vai anh, nói:
"Phong Bạch Ngôn, đây là lần đầu tiên có người an ủi tôi như vậy. Tôi thật sự rất biết ơn anh, cảm ơn anh đã xoa dịu đi sự khó chịu trong lòng tôi."
"Không sao, không cần cảm ơn. Giữa hai chúng ta em không cần em phải khách sáo như vậy. Sau này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-tha-cho-em/3049083/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.