Chương trước
Chương sau
Từ khoảnh khắc Hàn Kỳ Anh có sự đồng cảm với những nỗi khổ tâm Phong Bạch Ngôn phải chịu đựng thì cô biết mình đã thực sự động lòng. Trước đây cô đã từng động lòng như vậy với anh nhưng lại không thể chấp nhận tình cảm của anh, bởi vì khi đó cô vẫn chưa muốn mở cửa trái tim mình.

Trái tim của cô đã bị tổn thương khi bị chính bạn trai phản bội. Sau đó, là vết thương do hai người bạn thân nhất của cô tạo nên, nó khiến trái tim cô bị tổn thương sâu sắc. Vốn dĩ, Hàn Kỳ Anh chẳng còn mong đợi tình cảm của người khác dành cho mình, vì vết thương lòng không dễ mà lành lại được.

Cho tới khi cô gặp Phong Bạch Ngôn, tình cảm thật lòng của anh đã khiến cô phải mở trái tim một lần nữa.

"Phong Bạch Ngôn, chúng ta…hẹn hò đi!"

Câu nói mà cô ấp ủ trong lòng bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng có thể thốt ra. Phong Bạch Ngôn anh cũng đã chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi, cuối cùng thì anh cũng chinh phục được trái tim của Hàn Kỳ Anh, biến cô trở thành người phụ nữ cả đời của mình.

"Anh không nghe nhầm đó chứ? Em đang tỏ tình với anh sao?"

"Được Hàn Kỳ Anh tỏ tình là vinh hạnh của anh đó, Phong Bạch Ngôn."

Phong Bạch Ngôn đưa tay nhấc cằm của cô lên, ngón tay của anh khẽ chạm lên đôi môi mềm mại của cô, anh nói:

"Từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ buông tay em. Nếu em đã xác định là người của Phong Bạch Ngôn này thì em không có đường thoát đâu đấy!"

"Phong nhị thiếu gia, em đã tự mình dấn thân vào hang cọp rồi, anh nghĩ em sợ sao?"

"Khẩu khí lớn quá đấy! Phải phạt em thôi."

"Ưm…"

Lần đầu tiên Hàn Kỳ Anh được cảm nhận một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa đầy ắp yêu thương này. Cô nhắm mắt lại để tận hưởng nó, đồng thời bám chắc lấy bờ vai rộng của anh, cảm nhận từng chuyển động của môi anh.

Phong Bạch Ngôn càng lúc càng mạnh bạo hơn, anh siết chặt lấy gáy của cô, dồn hết ham muốn vào nụ hôn ấy.

"Hmmm…"

"Phong Bạch Ngôn…anh suýt nữa…đã sát hại bạn gái mình đấy!"

Hàn Kỳ Anh thở hổn hển, bị anh bức thở lâu như vậy, cho dù nụ hôn có khiến cô đắm đuối tới đâu, cũng không thể khiến cô hôn anh lâu hơn được nữa. Phong Bạch Ngôn cúi đầu xuống, hai sống mũi thẳng tắp liên tục cọ xát vào nhau, dường như anh vẫn muốn tiếp tục.

"Kỳ Anh, anh muốn hôn em!"

Hàn Kỳ Anh khẽ đẩy Phong Bạch Ngôn ra, cô bắt đầu nhìn xung quanh. Cả hai người vẫn còn đang ở bệnh viện, nơi này nhiều người qua lại như vậy, nụ hôn ban nãy là quá đủ rồi.

"Không được. Anh đừng được voi đòi tiên, đây là bệnh viện."

"Bệnh viện thì sao? Chỉ là địa điểm thôi mà, có ảnh hưởng gì tới việc anh hôn em đâu?"

"Anh không ảnh hưởng nhưng em thì ảnh hưởng đấy! Đừng đứng đây nữa, chúng ta về thôi, em còn phải làm lại một bản phác thảo mới nữa."



Hàn Kỳ Anh vội vàng chạy đi, cô chạy tới bên xe ô tô của anh, sau đó thì mở cửa ngồi vào trong. Phong Bạch Ngôn vẫn còn đứng đần mặt ra đó, thực sự ban nãy anh hôn cô chưa có đã.

"Hàn Kỳ Anh, em đúng là chuyên gia khiến anh mất hứng."

Phong Bạch Ngôn bật cười, anh tiến về phía xe rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Hàn Kỳ Anh đã cài xong dây an toàn, cô đã quyết tâm rồi, cô phải chiến thắng cuộc thi thiết kế phần mềm kia.

"Lần này em sẽ không bỏ cuộc đâu, em phải chiến thắng cuộc thi để khiến bọn họ biết tay em."

"Anh ủng hộ em, cố lên!"

"Vậy thì…chúng ta mau trở về biệt thự để thực hiện kế hoạch thôi nào!"

Hàn Kỳ Anh vui vẻ chỉ tay về phía trước, nhìn nụ cười rạng rỡ đó của cô, Phong Bạch Ngôn cảm thấy trong lòng bỗng nhẹ hẳn. Những lời nói cay nghiệt của Phong Nghiêm bỗng dưng biến khỏi đầu anh, nhường chỗ cho hình bóng của cô bạn gái đáng yêu của mình.

Sau khi xe ô tô của Phong Bạch Ngôn rời đi, Phong Bạch Lăng đứng gần bức tường chỗ hai người kia vừa hôn nhau đột ngột bước ra. Anh ta đã nhìn thấy tất cả, từ lúc Hàn Kỳ Anh tỏ tình với Phong Bạch Ngôn đến lúc hai người họ trao nhau nụ hôn nồng nàn.

Phong Bạch Lăng không vui vẻ cho lắm, anh ta siết chặt nắm đấm sau đó thì đấm mạnh vào bức tường.

"Đáng ghét!"

Đúng lúc ấy, Tần Ngọc Xuyên xuất hiện rồi bước đến chỗ Phong Bạch Lăng. Bà ta khoanh tay trước ngực, miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ:

"Ta đã nói với con thế nào, vậy mà con lại chẳng chịu nghe. Bây giờ thì hay rồi, Hàn Kỳ Anh đã thực sự yêu em trai con, con chẳng còn cơ hội nào nữa đâu."

"Đừng nói nữa, con không muốn nghe."

"Bạch Lăng, nếu con thực sự có tình cảm với Hàn Kỳ Anh thì hãy làm theo cách của ta đi. Không phải trước đây con từng nói để có được Kỳ Anh thì cho dù có là cách nào đi nữa con cũng sẽ làm sao?"

Phong Bạch Lăng bỗng ngẩng đầu đứng thẳng dậy. Anh ta chuyển ánh nhín về phía Tần Ngọc Xuyên:

"Con sẽ làm…theo lời mẹ nói."

"Được, ta sẽ giúp con."



Tối hôm ấy, tại biệt thự riêng của Phong Bạch Ngôn.

Hàn Kỳ Anh đã tự nhốt mình trong phòng cả một biểu chiều cho tới tận tối vẫn chưa rời khỏi phòng. Cô đang tập trung, dồn hết sức lực để có thể tạo ra một bản phác thảo tuyệt vời hơn cái mà Giang Tử Lan đã ăn cắp.

"Giang Tử Lan, tôi sẽ cho cô nếm mùi thất bại, cứ chờ đó."

Trong lúc Hàn Kỳ Anh hí hoáy vẽ bản thảo trong phòng thì Phong Bạch Ngôn lại bận rộn với việc khôi phục dữ liệu camera đã bị xóa trong lớp học của Hàn Kỳ Anh. Anh đã dùng cả buổi chiều để soát dữ liệu, những dữ liệu bị xóa mất thì phải nhanh chóng khôi phục lại.



Ngồi cả chiều trước màn hình vi tính, Phong Bạch Ngôn đã thấm mệt. Lục Từ Thiêm đứng bên cạnh để làm trợ lý cho anh cũng cảm thấy lo cho nhị thiếu gia của anh ta.

"Nhị thiếu gia, hay là anh nghỉ ngơi một chút đi."

"Không cần đâu, tôi làm sắp xong rồi, việc này không thể chậm trễ hơn nữa."

Đây là lần đầu tiên Lục Từ Thiêm thấy nhị thiếu gia của anh ta không màng đến sức khỏe để tự mình kiểm tra dữ liệu camera vì một người phụ nữ. Những việc như thế này, vốn dĩ anh có thể nhờ Lục Từ Thiêm hoặc những nhân viên dưới trướng của anh làm nhưng anh lại không làm thế, anh muốn tự mình tìm ra để giúp Hàn Kỳ Anh giải oan.

Một lát sau, cuối cùng thì công sức của anh cũng được đền đáp. Đoạn video Giang Tử Lan cùng Sở Ly Nguyệt bày mưu lấy cắp bản phác thảo của Hàn Kỳ Anh đã được khôi phục.

"Sao hình ảnh video lại mờ thế nhỉ? Hệ thống camera của lớp học này đúng là cũ kỹ quá rồi."

Tuy đoạn video đã được khôi phục nhưng nó lại không được nét cho lắm, điều này lại khiến Phong Bạch Ngôn phiền lòng. Anh tiếp tục dùng khả năng của mình, biến đoạn video mờ mờ đó trở nên sắc nét hơn, vừa rõ được gương mặt của kẻ ăn cắp, vừa làm rõ được hành động bẩn thỉu của cô ta.

"Được rồi, Lục Từ Thiêm. Anh về đi, ở đây không còn chuyện gì cần tới anh nữa rồi." Phong Bạch Ngôn vừa đánh máy tính vừa nói.

"Vậy…tôi xin phép về trước."

Sau khi Lục Từ Thiêm vừa rời khỏi biệt thự thì Hàn Kỳ Anh bước vào phòng làm việc của anh. Vì đã tới giờ ăn tối nên cô muốn vào gọi anh ra ăn cơm.

"Bạch Ngôn, tới giờ ăn tối rồi, anh ra dùng bữa đi."

"Kỳ Anh, qua đây, anh muốn cho em xem cái này."

Hàn Kỳ Anh vô cùng ngạc nhiên, không biết Phong Bạch Ngôn định cho cô xem cái gì mà gương mặt anh lại hớn hở tới vậy.

"Đâu, anh muốn em xem cái gì?"

"Ngồi xuống đây đã."

Phong Bạch Ngôn kéo tay Hàn Kỳ Anh khiến cô ngã vào lòng mình. Phong Bạch Ngôn này không phải đang tận dụng cơ hội để chiếm tiện nghi của cô đó chứ?

"Em nhìn đi, đây là chân dung kẻ đã lấy cắp bản phác thảo của em đấy."

Hàn Kỳ Anh xem xong đoạn video, vì đã biết thủ phạm là ai nên cô cũng không bất ngờ là mấy. Chỉ không ngờ, Giang Tử Lan lại dám làm ra chuyện này rồi đổ tội cho cô nữa.

"Sao anh có được đoạn video này thế?"

"Những chuyện kiểu này đối với bạn trai của em thì không vấn đề gì cả…"

Nụ cười gian xảo trên gương mặt đê tiện của Phong Bạch Ngôn bắt đầu nở rộ, anh luồn tay vào trong áo của cô, nói:

"Có phải…em nên thưởng cho anh chút gì đó không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.