Chương trước
Chương sau
Edit: yuri Nguyễn

An Sơ Hạ nhạy cảm chú ý, Hàn Thất lục và Hàn Lục Hải có sự trao đổi ánh mắt dù rất nhỏ. Vì trước kia, ngoại trừ những lúc hai cha con cãi nhau, bình thường cũng không đối diện nhau.

Trong lòng cô chính vì những thứ này mà làm thay đổi tâm trạng xoay người đóng cửa mới lại phát hiện Hàn Thất lục đi theo cô vào phòng.

"Anh theo tôi làm gì?" An Sơ Hạ theo bản năng muốn đóng cửa lại, nhưng Hàn Thất Lục chống cửa, trợn mắt nhìn cô chằm chằm.

Vào một đêm của mùa đông, yên tĩnh vô cùng.

An Sơ Hạ bị ánh mắt của Hàn Thất Lục cảm thấy có chút chột dạ, cô tránh tầm mắt của anh, nhưng anh không rời đi, nên cô vẫn giữ tư thế đóng cửa như vậy hỏi: "Rốt cuộc anh tới đây làm gì?"

Nếu không phải... Biết cô không cùng hắn nói chuyện với Hàn Lục Hải?

Sợ hãi trong khoảnh khắc, cô cảm giác như Hàn Thất Lục để môn lực đạo một trọng, cơ thể của cô không tự chủ được lui về sau, lại tại nháy mắt tiếp theo, phần eo của cô bị một bàn tay khoẻ mạnh đỡ lấy, từ hơi thở đã hoàn toàn đầy rẫy Hàn Thất lục trên người có hương vị dễ ngữi

"An Sơ Hạ, khả năng của cô lớn thật đấy." Hàn Thất Lục vo tròn thắt lưng của cô nói.

Nghe vậy, An Sơ Hạ cười "Ha ha, học theo anh thôi."

Đúng là học theo hắn, cũng là do hắn chiều chuộng cô. Nếu không có hắn, cô vẫn chỉ một An Sơ Hạ hèn mọn mà thôi. Hèn mọn như thế, nhớ lại lúc trước cố gắng học hành để hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tương lai chắc vẫn còn mù mịt. Nhưng hiện tại, một tương lai tươi sáng đang ở rất gần cô.

Đột nhiên, cô lại tị ti cô cảm thấy chính mình giống như đang phụ thuộc lá cây lan thuỷ tinh, bề ngoài ngăn nắp, trên thực tế, cũng bất quá là dựa vào chất dinh dưỡng của lá cây mà sống sót thôi.

Loại cảm giác này, khiến cho cô cảm thấy chính mình hèn mọn đến tận xương tủy.

Tự nhiên cô nhận ra, Hàn Thất lục thoáng buông cô ra, ánh mắt như có thể hiểu rõ cô đang suy nghĩ cái gì, hắn đưa tay lên nhéo nhéo mặt cô: "An Sơ Hạ, cô đang làm gì thế hả? Con trai người ta đang ôm cô, mà cô dám ngẩn người như vậy?"

An Sơ Hạ ảm đạm một lát, nghe được Hàn Thất Lục nói như vậy, cô mới cười khanh khách mở miệng nói: "Ai ngẩn người hả? Anh còn có thể đọc được suy nghĩ hay sao? Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

"À." Hàn Thất lục liếc mắt nhìn cô: "Biến đi a, đuổi khách một cách thông minh đó nhỉ."

Cái gia hỏa kia, nói chuyện mà không thèm xem sắc mặt của người khác sao?

An Sơ Hạ trừng mắt nhìn hắn: "Đi đi, tôi đuổi đấy. Một câu thôi, đi đi, tôi muốn đi ngủ rồi."

Hàn Thất lục không buông tay, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Cô đột nhiên bị làm sao vậy?"

"Bỗng nhiên hơi mệt một chút." An Sơ Hạ lặp lại: "Thật sự muốn đi ngủ rồi."

Hàn Thất Lục lại nhìn chằm chằm cô một lát, lúc này mới buông tay: "Được rồi, vậy cô sớm một chút đi."

Hắn căn bản còn muốn áp sát "Nữ giúp việc" này, nhưng nhìn biểu cảm không thích thú của cô, hắn vẫn theo ý của cô, không nói gì thêm nữa, tự động rời đi.

Sau khi Hàn Thất Lục rời, An Sơ Hạ vào trong tắm nước nóng.

Ý nghĩa về "Lan thủy tinh" sau khi vào bồn nước nóng bỗng trôi đi, trong đầu nghĩ lộn xộn, căn bản không thể viết tiểu thuyết, cô đành phải cầm quyển sách xem, dù sao sớm như vậy đi ngủ khẳng định là không có khả năng ngủ.

Thượng thư nói đích thị một đứa con trai dựa vào chính mình cố gắng, lên làm thống đốc bang tiểu bang California của Mĩ. Cố thực kì hài lòng, lại thấy An Sơ Hạ tâm lạnh lùng.

Trong khoảng thời gian này, có một chút ghen tị trong lời nói của cô, lạnh lùng ở ngoài mặt tuy nhiên cực lực làm bộ không cần. Đúng là những lời này một khi vào lỗ tai, đó chính là vào đầu óc.

Bọn hắn nói cô, cô là một con chim sẻ bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng, nhưng Ma Tước chung quy vẫn chỉ là Ma Tước.

Những lời này, cực kỳ không tốt, nhưng toàn là những lời châu ngọc. Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ tới cần nhờ Hàn gia làm việc gì, nhưng cô xác thực lại là vì Hàn gia nên cô mới có được như bây giờ.

Xem xong thư, đồng hồ báo thức đã chỉ hướng về phía mười hai giờ. Não đại, nhưng là dị thường thanh tỉnh.

Cách một bức tường.

Hàn Thất lục đã ngủ say, di động đặt ở phía bên cạnh gối đột nhiên rung lên. Đồng hồ trên tường chỉ hướng mười hai giờ, bỗng "đinh" một tiếng.

Giờ này mà ai còn ở đầu dây bên kia vậy?

Trong phim kinh dị, lúc này chính là thời điểm nhiều âm khí nhất.

Hàn Thất Lục bất mãn nhăn mày, chạm phải đèn ngủ và chộp lấy di động bên cạnh gối: "Alo?"

"..." Đầu bên kia không có tiếng trả lời.

"Ai vậy?" Hàn Thất Lục đã tỉnh được một chút, đưa chiếc điện thoại di động ra xa tai một chút, vừa đúng lúc thấy trên di động có một cái tên.

Ba chữ "Hướng Mạn Quỳnh", đã từng tại vô số yên tĩnh ban đêm giống bóng đè một dạng quay xung quanh hắn. Mà hiện giờ, hắn rốt cục triệt để phóng hạ, này nữ nhân, lại tại đây cái thời điểm điện thoại gọi đến

Hắn đột nhiên nhớ tới, Hướng Mạn Quỳnh đã nói, đêm nay đi đến nhà cô.

Phiền phất nhất điểm đã dâng lên Hàn Thất lục dằn lại tính tình nói: "Hướng Mạn Quỳnh nếu cô muốn tìm người nói chuyện phiếm, thì cô có thể mở radio trên điện thoại ấy, tôi không chào đón cô đâu."

Ngữ điệu lạnh lùng, lời nói lộ ra sự mất kiên nhẫn, có thể là bị những lời này tác động, bên kia rốt cục có chút động tĩnh.

Rốt cục, âm thanh của Hướng Mạn Quỳnh như đang ai oán truyền đến: "Hàn Thất Lục, anh thật sự muốn đối xử nhẫn tâm với em như vậy sao?"

Nhẫn tâm sao? Là ai đã từng vì tiền đồ của mình mà rời bỏ anh? Là cô đấy Hướng Mạn Quỳnh

Hàn Thất lục từ trên giường ngồi xuống, tuy nhiên thân ở trong bóng đêm, nhưng hắn biết rõ người yêu hiện tại của mình là ai, nhưng rõ ràng, nữ nhân ở đầu dây bên kia hiện tại trong lòng hắn đã không hề quan tâm

"Cô hãy buông tha cho tôi đi, Hướng Mạn Quỳnh" Hàn Thất Lục thở dài: "Tôi đã bỏ cuộc rồi, cô cũng nên buông ra đi. Cô cũng biết mà, cô không phải thích tôi, mà là vì không cam lòng."

Đầu kia cười rộ lên "Hô hô, anh hiểu em đến thế sao? Biết em thích anh, mà là vì không cam lòng?"

Hàn Thất Lục trầm mặc.

Đầu kia lại vang lên tiếng giày cao gót đi qua lại, đã trễ thế này, Hướng Mạn Quỳ vẫn đi giày cao gót.

"Hàn Thất Lục, anh sẽ hối hận." Cô nói một cách quyết đoán, kiên định.

Hàn Thất Lục lắc đầu: "Không, tôi đã lựa chọn đúng, vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận."

"Còn em thì sao? Lúc trước anh đã cùng với em, bây giờ lựa chọn lại khác, cũng sẽ không hối hận sao?" Âm thanh bên kia bỗng nhiên vang lên.

Hàn Thất lục trầm mặc một hồi, nói một cách chi tiết: "Hướng Mạn quỳnh tôi nói rồi, cô chỉ là sai lầm khi là của tôi thôi."

Có người nào không hối hận vì đã lựa chọn sai đâu chứ?

"..."

Từ đó, bên kia lại im lặng.

Ngay lúc Hàn Thất Lục cho rằng điện thoại đã tắt, lời nói của Hướng Mạn Quỳnh đột nhiên lại vang lên: "Vậy được, từ đêm nay về sau, người của anh, hẳn sẽ không phải là lựa chọn sai lầm nữa đâu."

Ngay sau đó, một âm thanh va đập mạnh truyền đến, Hàn Thất Lục cầm điện thoại ra xa một chút, nhưng khi va chạm đã không còn nghe được gì nữa. Chuyện này, còn chưa nói xong, mà âm thanh lại... Nghe giống như là bị đập xuống đất xuống đất thế nhỉ?

Ngay khi Hàn Thất Lục chuẩn bị dập máy, đột nhiên lại truyền đến tiếng kim khí cùng thủy tinh va chạm nhau.

Điện thoại bên kia, đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.