Edit: Hải Yến
"Hướng Mạn Quỳ." Hàn Thất Lục hướng về phía điện thoại di động kêu một tiếng.
Không hề đáp lại.
"Hướng Mạn Quỳ!" Anh lại hô một tiếng, thanh âm có chút lớn, anh lo lắng cách vách An Sơ Hạ nghe được, vội vàng lại hạ giọng nói: "Cô tới cùng đang làm cái gì? Nói!"
Trong lòng hắn, dâng lên dày đặc dự cảm bất thường.
Thật giống như... Sắp phát sinh chuyện không tốt.
"Hướng Mạn Quỳ, cô tốt nhất nói chuyện với tôi." Hàn Thất Lục vừa nói, tay đã mở đèn trong phòng, chẳng quan tâm điều chỉnh tầm mắt, Hàn Thất Lục đã híp mắt đi tới tủ quần áo trước, nhanh chóng lấy một bộ quần áo ra.
Không tới một phút đồng hồ, hắn đã mặc chỉnh tề, lấy di động, ra khỏi phòng.
Nhưng anh thật không ngờ tới, An Sơ Hạ lại có thể mặc áo ngủ đứng ở cửa phòng của cô.
Nghe được âm thanh, tầm mắt An Sơ Hạ lập tức rơi vào trên người anh.
"Anh muốn đi đâu?"
Vừa rồi, một tiếng Hướng Mạn Quỳ, cô chính xác là không có nghe lầm, nghe được rõ ràng như vậy.
Hay là... Không có quên cô ta sao?
An Sơ Hạ khóe miệng gợn lên một độ cong đau buồn không dễ dàng phát giác.
"Anh ra ngoài một chuyến gặp người bạn, em đi ngủ sớm một chút." Hàn Thất Lục đưa tay xoa nhẹ đầu của cô một phen, nhanh chóng chạy xuống lầu, bước chân như thế vội vàng.
Chưa nói với cô là đi chỗ nào, nhưng mà, ngoại trừ đi gặp Hướng Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029279/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.