Edit: Thien Duong
Trên màn hình điện thoại là ảnh chụp An Sơ Hạ,Hàn Thất Lục lúc này liền ngờ vực biết được lí do Hướng Mạn Quỳ tự sát.
Chẳng lẽ...
Không kịp ngĩ nhiều, đường dây điện thoại đã lập tức được kết nối.
Hơn nửa canh giờ sau, hai người ngồi chờ trên ghế tựa trước cửa phòng cấp cứu, hành lang bệnh viện đèn sáng trưng, lối đi nhỏ cực kì yên tĩnh.
Cả không gian lúc này như chìm vào cõi chết.
" Rốt cuộc là...Chuyện gì đang xảy ra?" Nghi hoặc trong lòng đã sớm dâng như thủy triều, Lưu Đông Vũ cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi. Hàn Thất Lục sớm đã đem toàn bộ khuôn mặt chôn vùi trong lòng bàn tay, nghe được câu hỏi của Lưu Đơng vũ, anh lúc này mới từ từ ngẩng đầu
" Là vì tôi" Hàn Thất lục ánh mắt tràn ngập hối hận, hắn đứng dậy, đi tới đi lui trên hành lang,trên cửa phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng đèn, bên trong không biết thế nào rồi.
Lưu Đông Vũ ngồi trên ghế, nhìn Hàn Thất lục đi tới đi lui. "Nếu tôi không nói những câu như vậy với cô ấy thì hẳn sẽ không đến mức phải tự sát!" Hàn Thất Lục đột nhiên bộc phát ra thanh âm thật đáng sợ, cả hành lang đều là tiếng hét của anh, Lưu Đông Vũ thiếu chút nữa đã bị dọa cho sợ chết đi rồi.
Giây tiếp theo, Hàn Thất lục đi đến trước mặt Lưu Đông Vũ, nắm chặt quả đấm nhìn hắn nói: "Cậu biết không? Đều đã là vì tôi! Đều đã là vì tôi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029276/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.