🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đến lúc đó anh ta nhất định sẽ bị Long Hậu vứt bỏ như một tên phế vật.
Anh ta biết tầm quan trọng của chuyện này và cũng vì thế mà suy sụp, phẫn nộ nhìn Lý Phàm, không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy.

Đương nhiên, Lý Phàm cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch quân sư nhưng anh không hề thương cảm mà ngược lại còn thấy đây là quả báo mà đối phương tự gặt.
Khi những người xung quanh biết Bạch quân sư không nói được lời nào thì đều âm thầm tán thưởng vì họ đã bất mãn với anh từ lâu rồi, bây giờ đối phương sa vào nông nỗi này là đáng.
Bạch quân sư muốn muốn gọi những người đó lại nhưng bọn họ đã cố ý nói: "Anh nói gì vậy, chúng tôi không hiểu ý anh, anh câm rồi à?"
Bạch quân sư tức điên người, thở phì phì quay đi.
Một tên trong đó vì muốn chọc tức Bạch quân sư nên nói: "A, tôi hiểu ý quân sư rồi."
Hai mắt Bạch quân sư lập tức sáng rỡ, tâm trạng cực kỳ kích động.
Giây tiếp theo, tên đó nói: "Có lẽ Bạch quân sư muốn chúng ta về trước, để anh ta ở lại đây chơi một mình, chắc là ý này."
Mọi người gật đầu rồi cứ thế bỏ anh ta ở lại một mình.
Bạch quân sư triệt để sụp đổ, mặt mày đen xì, đành phải thở phì phò đi gọi taxi, tốn không ít công sức cuối cùng cũng trở lại tổng bộ Long Môn.
Lý Phàm giờ phút này đã dẫn đám người Trương Đức Võ trở về.
Trương Đức Võ cũng bắt đầu tin tưởng Lý Phàm hoàn toàn, trong lòng rất cảm kích Lý Phàm, nghĩ nếu có cơ hội báo đáp đối phương.
Còn Bạch quân sư giờ phút này đang khổ sở đi vào.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Bạch quân sư như vậy, Long Hậu liền khoanh ta tự hiểu nhất định là Bạch quân sư đã thất bại.
Long Hậu lạnh lùng quát lớn: "Tên vô dụng, ngay cả chuyện như vậy cũng xử lý không xong, cút.”
Bạch quân sư run run khóe miệng, đang định nói mình đã biến thành kẻ câm, không nói chuyện được thì sững sờ.
Long Hậu tức giận nói: "Còn mặt mũi trở về sao, vẫn chưa chịu cút đi cho tôi!"
Bạch quân sư muốn khóc đến nơi nhưng vì Lông Hậu tức giận với anh ta nên anh ta cũng đành phải lui ra trước.
Hắn hiện anh ta vô cùng oán hận Lý Phàm, nếu không vì đối phương thì anh sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Bây giờ anh ta chỉ có thể dùng bút giấy đi cầu xin người khác đồng thời trả giá cao để mời cao thủ nhưng không một ai biết cách chữa trị.
Bạch quân sư bắt đầu phát điên lên, vì căm tức mà giận dữ cho rằng những người đó nhất định muốn đối nghịch với mình, anh ta như muốn bùng nổ nhưng những người đó chỉ cười khẩy khi nhìn thấy anh ta như vậy chứ không hề để trong lòng, ngược lại họ còn cho rằng Bạch quân sư suy nghĩ quá mức đơn giản.
Đúng lúc này, một ông lão bước vào, Bạch quân sư thấy ông lão lôi thôi quá, nếu không phải vì bị câm thì anh ta rất muốn chửi.
"Cút!" Bạch quân sư lấy giấy bút ra,l phẫn nộ viết một chữ.
Ông lão xem xong chỉ cười: "Nếu không cần tiền gấp thì tôi sẽ không tới chỗ này đâu, cậu có trả cả ngàn cả vạn tỷ đi nữa thì cũng không mời được tôi.”
Bạch quân sư bĩu môi, ông lão lại nói tiếp: "Cậu bị trúng cổ thuật và tôi có thể giúp cậu giải nó.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.