Đến lúc đó anh ta nhất định sẽ bị Long Hậu vứt bỏ như một tên phế vật.
Anh ta biết tầm quan trọng của chuyện này và cũng vì thế mà suy sụp, phẫn nộ nhìn Lý Phàm, không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy.
Đương nhiên, Lý Phàm cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch quân sư nhưng anh không hề thương cảm mà ngược lại còn thấy đây là quả báo mà đối phương tự gặt.
Khi những người xung quanh biết Bạch quân sư không nói được lời nào thì đều âm thầm tán thưởng vì họ đã bất mãn với anh từ lâu rồi, bây giờ đối phương sa vào nông nỗi này là đáng.
Bạch quân sư muốn muốn gọi những người đó lại nhưng bọn họ đã cố ý nói: "Anh nói gì vậy, chúng tôi không hiểu ý anh, anh câm rồi à?"
Bạch quân sư tức điên người, thở phì phì quay đi.
Một tên trong đó vì muốn chọc tức Bạch quân sư nên nói: "A, tôi hiểu ý quân sư rồi."
Hai mắt Bạch quân sư lập tức sáng rỡ, tâm trạng cực kỳ kích động.
Giây tiếp theo, tên đó nói: "Có lẽ Bạch quân sư muốn chúng ta về trước, để anh ta ở lại đây chơi một mình, chắc là ý này."
Mọi người gật đầu rồi cứ thế bỏ anh ta ở lại một mình.
Bạch quân sư triệt để sụp đổ, mặt mày đen xì, đành phải thở phì phò đi gọi taxi, tốn không ít công sức cuối cùng cũng trở lại tổng bộ Long Môn.
Lý Phàm giờ phút này đã dẫn đám người Trương Đức Võ trở về.
Trương Đức Võ cũng bắt đầu tin tưởng Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604681/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.