“Vậy anh Lý muốn thế nào.” Bạch quân sư cũng bắt đầu luống cuống, không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì mình nên rúm ró hỏi.
Lý Phàm cười như có như không: "Thả anh cũng được thôi nhưng cái miệng của anh chính là sự uy hiếp lớn nhất.”
Bạch quân sư nghe xong lập tức che miệng theo bản năng, anh ta tưởng đối phương muốn xé miệng mình ra, dù đây là một suy nghĩ hơi khoa trương nhưng cũng khó tránh khỏi nó không xảy ra.
Lỡ như đối phương làm vậy thật thì cuộc đời anh ta coi như xong, triệt để mất đi giá trị lợi dụng.
Lý Phàm đã từng hỏi thăm Trúc Hoa Nguyệt về một loại độc mà sau khi hạ độc có thể khiến người ta biến thành câm điếc, đương nhiên là chỉ câm điếc thôi chứ không chết.
Nếu muốn giải độc thì phải lấy được thuốc giải.
Mà Lý Phàm biết đọc này chỉ có Trúc Hoa Nguyệt mới giải được còn không phải tìm được Cổ Vương, mà muốn tìm Cổ Vương là chuyện khó hơn lên trời.
Khi nhìn thấy Lý Phàm lấy ra thứ gì đó, Bạch quân Sư liền sững người, không dám tin cũng phải tin chuyện chuyện đang diễn ra không phải là mơ, anh ta đau đầu suy nghĩ vẫn nghĩ không ra đó là thứ gì.
"Đây là cái gì?" Bạch quân sư tò mò dò hỏi.
Lý Phàm lúc này mới giải thích: "Thứ này không đơn giản đâu, nó có thể khiến người ta mất hết hy vọng."
Bạch quân sư giật bắn mình, anh ta tuyệt vọng tột cùng khi nhìn vào thứ đó và nghe Lý Phàm đánh giá về nó.
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604680/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.