Bạch quân sư nghe thấy thế liền vui vẻ, kích động cầm tay đối phương.
Ông lão nói tiếp: “Tôi cần nhiều tiền lắm, 300 triệu chưa đủ.”
Bạch quân sư sa sầm mặt, 300 triệu mà còn chưa đủ, lão già này tham lam quá, nhưng vì mình không thể nói được nên anh ta nhịn chẳng qua là bỏ ra một ít tiền thôi mà, anh ta vẫn cảm thấy như vậy là đáng.
Anh ta cắn răng, lấy ra tờ giấy viết lên đó 3 tỷ.
Ông lão nhìn giá xong lâp tức tươi cười, hài lòng còn sắc mặt của Bạch quân sư thì lạnh tanh, anh ta không ngờ đối phương lại thâm hiểm như vậy, nhưng lúc này chỉ có thể nhìn mà thôi.
Anh ta biết đối phương tham lam nhưng đây là lúc anh ta cần người ta.
Anh ta thầm nghĩ khi nào đối phương chữa bệnh cho mình xong thì sẽ sai người xử lão, lúc nhìn ông lão yếu ớt, anh ta đã cười như thể đang nhìn một ông già ngu ngốc.
Ông lão lúc này mới lấy ra một bình thuốc nói: “Uống đi, cậu sẽ hồi phục.”
Bạch quân sư liền lấy uống và quả nhiên là anh ta có thể mở miệng nói chuyện: “Ồ, không ngờ khôi phục nhanh như vậy.”
Ông lão lúc này mới vuốt chòm râu, ngạo nghễ nói: “Không sai, nhanh lắm.”
Bạch quân sư sững sờ vì bất ngờ trước kết quả này, anh ta không nghề bệnh tình của mình lại khỏi nhanh như vậy nên lập tức vui sướng tự nhủ đây đúng là một điều tuyệt vời.
“Rất tốt, tôi rất vừa lòng.” Bạch quân sư mãn nguyện gật đầu nói.
Ông lão mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604682/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.