🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Phàm hờ hững nói: “Ông nghĩ giờ ông có thể giúp tôi chuyện gì?”
Trương Đức Võ nghe vậy thì sắc mặt vô cùng lúng túng, nhưng ông không hề phủ nhận, quả thật giờ ông không thể nào giúp đỡ Lý Phàm, nên gãi đầu, nhất thời không biết phải làm gì.

Lý Phàm lảng qua chuyện khác: “Được rồi, ông đừng bày bộ dạng đó với tôi, trong lòng tôi còn không biết rõ con người ông à, tôi chỉ muốn hỏi một câu, ông biết chìa khóa Long Môn đang ở đâu không?”
Trương Đức Võ nghe xong thì hóa đá tại chỗ, nếu không chính tai nghe thấy, ông không dám tin chuyện này là thật, ông ngạc nhiên nói: “Cậu Lý, cậu đang nói đùa với tôi đúng không, lẽ ra cậu phải biết rõ về chìa khóa Long Môn hơn tôi chứ?”
Ông không ngờ Lý Phàm lại hỏi câu này, ông tưởng anh đã sớm biết chìa khóa Long Môn đang ở đâu rồi, ông không hiểu tại sao anh đã biết rõ còn cố hỏi nữa.
Lý Phàm thờ ơ nói: “Tôi biết rõ hơn ông mới là lạ đó, ông mau nói cho tôi biết đi, nếu tôi biết đã không tới đây hỏi ông rồi.”
“Không đời nào, lẽ ra chìa khóa Long Môn đang ở trong tay cậu chứ, vì Long Môn có tin tức nội bộ, nói chìa khóa đang nằm trong tay người thuộc tầng lớp cao, nhưng hiện tại chỉ còn lại mình cậu.” Trương Đức Võ giải thích.
Mới đầu Lý Phàm còn tưởng Trương Đức Võ nói đùa, nên nhìn về phía ông ta theo bản năng, rồi nhận ra ông ta không hề lừa mình.
“Xem ra ông không nói dối.” Lý Phàm thờ ơ nói.
Trương Đức Võ gượng cười gãi đầu: “Cậu Lý đang nói gì thế, giờ tôi đâu dám lừa cậu, nếu tôi biết tin tức về chìa khóa Long Môn, chắc chắn sẽ nói cho cậu biết ngay.”
“Nhưng giờ tôi chỉ muốn biết bí mật của chìa khóa Long Môn, còn mấy thứ khác tôi không muốn để tâm đến.” Lý Phàm nhíu mày nói.
Từ thái độ của Đại Long Vương và Long Hậu, anh có thể đoán ra chìa khóa Long Môn quan trọng đến nhường nào, nếu lấy được nó sẽ là chuyện tốt.
Lý Phàm vô thức nhìn Trương Đức Võ, anh chỉ mong ông ta có thể nói rõ cho mình biết.
Trương Đức Võ nghe xong thì im lặng, trong lòng ông rất nghi ngờ về điều này, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Cậu Lý, chìa khóa Long Môn thật sự không ở trên người cậu ư?”
Lý Phàm nhìn Trương Đức Võ như một tên ngốc ngay, ông ta lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nói: “Không đúng, nếu nó không ở trên người cậu, thì đang nằm trong tay ai chứ?”
“Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, giờ chuyện quan trọng không phải là chìa khóa Long Môn đang nằm trong tay ai, ông phải điều tra rõ cho tôi, bằng không tôi sẽ cho ông đẹp mặt.” Lý Phàm tức giận lườm ông ta.
Trương Đức Võ bắt đầu đau đầu, ông cũng rất bất đắc dĩ, muốn giúp đỡ anh nhưng giờ ông thật sự không có một tý manh mối.
Trương Đức Võ vô thức nói: “Cậu Lý, trước tiên cậu đừng sốt ruột, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nên cậu đừng nóng.”
Lý Phàm cho ông ta cơ hội và thời gian để suy nghĩ, cuối cùng Trương Đức Võ cũng lên tiếng: “Cậu Lý, tôi biết rồi, có lẽ chìa khóa Long Môn vẫn đang ở trong nội bộ Long Môn, nhưng tôi lại không biết nó đang nằm trong tay ai.”
“Vậy ông từng nhìn thấy chìa khóa Long Môn đó chưa?” Vừa dứt lời, Lý Phàm liền biết mình đang hỏi vô ích.
Ban đầu để đùa bỡn Trương Đức Võ, anh đã làm ra một chiếc chìa khóa Long Môn giả, mà ông ta vẫn lấy trộm như thường, có thể thấy ông ta cũng chưa nhìn thấy hình dạng của nó.
Trương Đức Võ thở dài: “Chắc chắn chìa khóa Long Môn không phải là chiếc chìa khóa tầm thường, mà nó sẽ có hình thù kỳ quái giống như hình tròn.”
Lý Phàm nghe vậy thì sửng sốt, thảo nào ban đầu Trương Đức Võ tưởng chìa khóa Long Môn mà anh làm giả là thật, hóa ra là vì ông ta đã tình cờ nhìn thấy nên đoán ra hình dạng của nó.
Nhưng mấy thứ này chỉ là vẻ bề ngoài, gần như không có tác dụng gì mấy, Lý Phàm không biết chìa khóa Long Môn là vật quý báu gì, nên rất đau đầu bất lực.
Trương Đức Võ nói: “Cậu Lý, cậu tuyệt đối đừng sốt ruột, tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhưng giờ chúng ta cần phải bình tĩnh.”
Lý Phàm lạnh nhạt đáp: “Đến nước này rồi thì ông bảo tôi phải bình tĩnh thế nào?”
Trương Đức Võ thầm thở dài, ông cũng muốn báo đáp Lý Phàm, nhưng ông thật sự không giúp gì được trong chuyện chìa khóa Long Môn.
Trương Đức Võ chợt nhớ ra điều gì đó nên vội nói: “Cậu Lý, cậu đừng sốt sắng, tôi đã nghĩ ra một cách, chắc chắn có thể giúp cậu tìm thấy chìa khóa Long Môn.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.