Lý Phàm hờ hững nói: “Ông nghĩ giờ ông có thể giúp tôi chuyện gì?”
Trương Đức Võ nghe vậy thì sắc mặt vô cùng lúng túng, nhưng ông không hề phủ nhận, quả thật giờ ông không thể nào giúp đỡ Lý Phàm, nên gãi đầu, nhất thời không biết phải làm gì.
Lý Phàm lảng qua chuyện khác: “Được rồi, ông đừng bày bộ dạng đó với tôi, trong lòng tôi còn không biết rõ con người ông à, tôi chỉ muốn hỏi một câu, ông biết chìa khóa Long Môn đang ở đâu không?”
Trương Đức Võ nghe xong thì hóa đá tại chỗ, nếu không chính tai nghe thấy, ông không dám tin chuyện này là thật, ông ngạc nhiên nói: “Cậu Lý, cậu đang nói đùa với tôi đúng không, lẽ ra cậu phải biết rõ về chìa khóa Long Môn hơn tôi chứ?”
Ông không ngờ Lý Phàm lại hỏi câu này, ông tưởng anh đã sớm biết chìa khóa Long Môn đang ở đâu rồi, ông không hiểu tại sao anh đã biết rõ còn cố hỏi nữa.
Lý Phàm thờ ơ nói: “Tôi biết rõ hơn ông mới là lạ đó, ông mau nói cho tôi biết đi, nếu tôi biết đã không tới đây hỏi ông rồi.”
“Không đời nào, lẽ ra chìa khóa Long Môn đang ở trong tay cậu chứ, vì Long Môn có tin tức nội bộ, nói chìa khóa đang nằm trong tay người thuộc tầng lớp cao, nhưng hiện tại chỉ còn lại mình cậu.” Trương Đức Võ giải thích.
Mới đầu Lý Phàm còn tưởng Trương Đức Võ nói đùa, nên nhìn về phía ông ta theo bản năng, rồi nhận ra ông ta không hề lừa mình.
“Xem ra ông không nói dối.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604638/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.