Lý Phàm hờ hững nói: “Cậu đừng giở trò này với tôi, tôi biết cậu đang nghĩ gì, dù tôi không phải là bạn ông ta, nhưng tôi cũng không thể đứng nhìn cậu tùy ý bắt nạt người khác.”
Người đàn ông cao lớn nghe xong logic của Lý Phàm thì cạn lời, anh cũng không ngốc nên có thể nhìn ra đối phương đang cố ý bận tâm đến chuyện vô bổ này.
Người đàn ông cao lớn nhất thời khóc không ra nước mắt, chuyện gì thế này, logic này quá qua loa rồi đấy, chẳng khác nào chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.
Anh chẳng còn lời nào để nói nữa, đành phải ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
“Mấy người mau cút đi!” Lý Phàm hờ hững nói.
Người đàn ông cao lớn nghe xong không những không tức giận, ngược lại trong lòng như trút được gánh nặng, hận không thể rời khỏi nơi này, vì anh biết đây không phải nơi người ở.
Nếu có thể rời khỏi đây thì quá tốt rồi, lúc này anh ta mới ra sức cúi đầu khom lưng với Lý Phàm, rồi chạy thục mạng.
Lý Phàm thấy bộ dạng của anh ta thì cực kỳ cạn lời, nhưng không nói gì nhiều, đến nước này rồi, anh cũng muốn xem thử đối phương định giở trò gì.
Nhưng anh biết rõ anh ta là ai, nếu anh ta muốn đấu với anh, quả thật quá ngây thơ rồi.
Giờ Lý Phàm mới quay đầu nhìn Trương Đức Võ, ông ta vừa nhìn thấy ánh mắt của anh thì vô thức sợ hãi, nói thật, anh vẫn để lại bóng ma rất lớn cho ông.
Lý Phàm cứ nhìn ông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604637/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.