Lý Phàm nghe xong thì tinh thần cũng phấn chấn, vô thức nhìn về phía Trương Đức Võ, muốn nghe ý kiến của ông ta.
Lúc này Trương Đức Võ mới giải thích: “Trước đây tôi đã nhìn thấy chìa khóa Long Môn rồi, có lẽ nó đang ở trên một hội chùa.”
“Ông đang đùa bỡn tôi đúng không?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Anh nghĩ chắc chắn đầu óc Trương Đức Võ bị úng nước rồi, nếu ông ta thật sự đã nhìn thấy nó đã sớm lấy về rồi, anh còn tưởng mình đã bỏ ra không ít tiền, đồng thời cứu ông ta một mạng, thì ông ta sẽ báo đáp anh.
Ai ngờ Trương Đức Võ lại gài bẫy anh ở khắp nơi, điều này đã khiến Lý Phàm hơi mất bình tĩnh.
Trương Đức Võ lau mồ hôi lạnh, ông không ngờ tâm trạng anh lại kích động đến thế, nên vội giải thích: “Cậu Lý, tôi nói thật đó, tôi thật sự đã nhìn thấy nó ở trên hội chùa, nhưng chỉ liếc mắt, giờ mới chợt nhớ ra.”
“Tại sao chìa khóa Long Môn đó lại ở trên hội chùa, rồi hội chùa đó ở đâu?” Lý Phàm nhíu mày hỏi.
Mặc dù thông tin Trương Đức Võ đưa ra không mấy quan trọng, nhưng chí ít đã có manh mối về chìa khóa Long Môn, dù sao cũng có thông tin về nó rồi, ít nhiều gì cũng là chuyện tốt.
Giờ Trương Đức Võ mới giải thích: “Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, có lẽ thứ đó đã sớm không còn ở đấy nữa, nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy chìa khóa Long Môn, hội chùa đó nằm ở Hán Thành, tên là Ngũ Trang Miếu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604639/chuong-1148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.