-Ông Lý thật khéo đùa.
Mắt Lý Mặc ngay lập tức tắt ngấm ý cười. Một tay hất ly rượu vừa được mời xuống đất. Bày tỏ rõ ràng sự tức giận:
-Cậu Phó không thật sự nghĩ tôi đang đùa đấy chứ?
Hắn rõ ràng biết ông ta đang không đùa. Cũng biết rõ người cứu được mạng hắn ngày hôm nay đã được nằm lên cán đưa đi rồi.
Nhưng may cho cái mạng của hắn. Hôm đó hắn thật sự không bị đánh chết, chỉ bị phế đi 2 chân. Coi như cảnh cáo hắn. Đồng thời cảnh cáo cả thế lực nhà họ Phó đằng sau.
Trong lúc Phó Tử Du trở thành một tên phế nhân, cả cô và anh đều chìm trong mê man. Khi ấy cô nhớ lại lời của bà cả nhà họ Phó “nếu nhà họ Phó muốn cô làm chó thì cô phải làm chó, muốn cô làm người thì mới được làm người”. Những thước phim từ ngày bé đến khi gặp anh được tua nhanh qua trong đầu. Trước khi ý thức bị mất đi hoàn toàn, người y tá bên cạnh nghe thấy cô gọi tên anh rồi mỉm cười mãn nguyện.
Còn anh khi ấy đã đứng bên bờ vực sinh từ. Nhưng sâu bên trong tiềm thức nói với anh rằng anh phải sống. Phải sống để cứu lấy cô. Cứu lấy tương lai của anh. Hai người họ cứ thế chìm đắm trong miền mê man. Người ngoài nhìn vào thân thể hai người họ chỉ thấy đau xót. Y tá vừa không ngừng bơm oxi vừa không ngừng hét lớn:
-Xin tránh đường. Xin tránh đường. Nguy cấp.
Người trên hành lang cũng tự biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-cam-van-nhu/3739287/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.