Tình hình lúc này chính là cô đang bị bao vây. Vô vàn súng và dao kề cổ. Dưới đất, chồng cô đang hấp hối. Và họng súng của cô vẫn khoá chặt Phó Tử Du trên ghế. Hắn ta dù là thái tử gia nhà họ Phó, dù là ông trùm một tay che trời thì trong trò chơi này hắn cũng chỉ có một mạng. Vì thế hắn vẫn biết điều ngồi trên ghế. Chỉ có điều từ hắn vẫn toả ra loại áp bức của kẻ nắm phần thắng trong tay:
-Thiếu tá à không Thượng tá Lục. Không ngờ đây lại là hoàn cảnh chúng ta gặp lại nhau.
Ánh mắt cô vẫn đăm đăm nhìn về phía Phó Tử Du nhưng lời cô nói lại là dành cho Lục Quân Thuỵ. Khi này anh ta hạ súng xuống nhưng những kẻ khác vẫn giữ nguyên tư thế. Lục Quân Thuỵ giơ cao chân, tàn nhẫn giẫm lên người Thiệu Bác Văn, đi về phía ghế sofa mà ngồi xuống. Lúc này, mới lên tiếng:
-Cô An. Có luôn tỏ ra là biết tất cả, luôn tỏ ra là mình khôn ngoan nhưng cuối cùng cô lại chẳng biết gì. Để tôi nói cho cô nghe sự thật nhé.
Anh ta thâm trầm nói, giọng vô cùng lạnh nhạt. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ chặt khẩu súng trong tay. Không đâp lời. Trong tình thế này, điều quan trọng nhất mà cô phải làm là giữ chặt vũ khí duy nhất của mình và phải cầm cự cho đến khi người của Lý Mặc tới. Cô biết anh vẫn còn sống, vẫn còn có thể cứu được. Khi nãy chạm vào da anh, sự ấm nóng vẫn còn rất rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-cam-van-nhu/3739286/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.