🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đúng như cô dự đoán, việc anh dám cả gan chĩa súng vào đầu hắn đã gây ra tai hoạ lớn. Ngay ngày hôm sau anh nhận được lệnh đình chỉ công tác. 3 hôm sau anh nhận được các giấy tờ bãi bỏ cảnh hàm. Chỉ trong vỏn vẹn, anh bị hạ xuống thành binh nhì. Không cam lòng nhìn anh lâm vào con đường cùng như thế, cô nói:

-Hay thôi anh đừng làm nữa. Về nhà em nuôi anh.

Anh đang dọn dẹp lại toàn bộ mọi thứ để nội trong ngày mai bàn giao lại cho người mới, nghe thấy thế liền bật cười quay lại nhìn cô:

-Em chắc mình sẽ nuôi nổi anh chứ?

Cô hơi suy nghĩ. Thật ra với bằng cấp của mình, cô cũng sẽ xin được một công việc ổn định. Thêm cả các khoản chu cấp của cha thì nếu tiết kiệm cũng đủ nuôi hai miệng người. Nghĩ đến thế cô gật đầu quả quyết:

-Em chắc chắn mình sẽ nuôi được anh. Dù sao em là vợ. Nuôi chồng cũng là nghĩ vụ.

Anh cười cười.

-Được rồi. Vậy anh không làm nữa. Về nhà để em bao nuôi.

Nghe anh nói thế, cô có cảm giác như mình là đại gia. Cảm giác thật sung sướng. Lúc đầu cô không muốn anh rời khỏi ngành, nhưng cô biết dù ở lại, chỉ cần Phó Tử Du còn ở đó anh cũng sẽ không có tương lai. Vì thế để anh lui về một thời gian. Trước mắt là vậy đã. Còn về phía anh, thật ra anh cũng muốn ra khỏi ngành từ ngày gặp cô. Lần này nương theo ý cô vì đó cũng là ý anh.

Đúng là vợ chồng tâm đầu ý hợp.

Để chuẩn bị chu đáo cho cuộc sống sắp tới, cô về lại căn biệt thự ở ngoại ô thành phố xem xét lại một chút. Đây là quà trưởng thành mà An Chính tặng cô cũng là của hồi môn khi cô lấy chồng. Trước đây cô từng nghĩ mình sẽ không bao giờ về đây, nhưng đời thật không biết có bao nhiêu chữ ngờ.

-Nhà em đây sao? Vợ anh đúng là có thể nuôi anh rồi.

Anh cười châm chọc, tay nắm chặt tay cô. Suốt một tuần sau đó, ngày ngày cô và anh tỉ mỉ dọn dẹp, chăm chút lại từng món nội thất trong nhà. Cô muốn biến nơi này thành không gian yên bình chỉ của riêng anh và cô. Muốn mãi mãi sống cùng anh trong căn nhà này.

Buổi chiều của gần 1 tháng sau đó, khi cô đang nấu ăn trong bếp bỗng nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại. Nghe có vẻ rất kích động. Sau khi cuộc điện thoại được ngắt, anh vội vàng lấy áo chạy ra ngoài. Trước khi đi, anh dặn dò cô:

-Tiểu Nhu à anh ra ngoài có chút chuyện. Em ngoan ngoãn ở nhà. Nếu đói thì ăn cơm trước, buồn ngủ thì nhớ khoá cửa rồi hẵng lên giường nhé. Anh sẽ về. Có thể hơi muộn một chút.



Để lại cho cô một nụ hôn nhẹ đầy lưu luyến lên trán, anh quay người rời đi. Nhìn bóng lưng anh ra xe, nhìn ô tô lăn bánh, trong lòng cô bỗng có một cảm giác bất an. Cô cảm nhận được mùi của một trận chiến ác liệt sắp xảy ra. Nhưng cô không dám đuổi theo. Thứ nhất vì không muốn làm cản trở anh, thứ hai là vì cô đang mang trong mình dòng máu của anh. Cô định vừa ăn tối vừa tạo bất ngờ cho anh. Bánh đã đặt nhưng người lại không còn ở nhà. Nên thôi vậy, cô quay người bước vào nhà. Nghe lời anh mà đóng cửa cẩn thận.

Đến 8 giờ tối, anh vẫn chưa về. Linh cảm của cô càng ngày càng thêm mạnh mẽ, càng thêm bất an. Không thể ngồi yên được nữa, cô lập tức cầm áo khoác và chìa khoá xe, bước ra ngoài.

Vừa xem định vị xe anh cô vừa ra sức phóng thật nhanh. Thật nhanh. Đã mấy lần suýt gặp tai nạn nhưng cô mặc kệ. Cô biết tính mạng anh đang gặp nguy hiểm. Địa điểm cuối cùng mà cô nhận được định vị là ở căn nhà cũ nát trước đây cô từng gặp Phó Tử Du. Theo thói quen, cô bỏ xe ở lại, gửi định vị cho Lý Mặc một lần nữa rồi mới men theo ngõ nhõ đi vào.

Đứng trước cửa nhà, cô hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa. Cô biết sớm muộn gì người của Lý Mặc cũng sẽ đến đây. Chỉ là cô mong họ hãy đến sớm khi anh còn sống. Chứ cô, sao cũng được.

Đối diện với cánh cửa còn lại, cô không chần chừ, lập tức đạp cửa xông vào. Khi nhìn rõ ràng mọi thứ bên trong, cô thấy Phó Tử Du đang bắt chéo chân, tay còn đang cầm một ly rượu. Dưới đất, anh đã nằm hấp hối. Trên người bị bắn liên tiếp 3 phát đạn. Tuy không vào những chỗ hiểm như tim hay đầu, nhưng nếu cứ để thế anh cũng sẽ chết vì mất máu. Thấy cô đến, Phó Tử Du nhấp một ngụm rượu, nói:

-Anh biết là em sẽ đến mà.

-Phó Tử Du. Mày là một thằng khốn,

Cô gào lên, mắt hằn lên tia máu. Như một nữ quỷ mang theo sát khí đằng đằng. Toan đi về phía hắn thì bỗng cô nghe tiếng anh kêu gào đau đớn. Nhìn lại, cô thấy đám người của hắn đang tưới cơ man là rượu trắng lên người anh. Lên những vết thương trên da thịt anh. Ngoài những vết bị bắn còn có hàng chục các vết bị đánh đến máu thịt lẫn lộn. Cô quay lại, đỡ anh lên, bàn tay run rẩy sờ vào đôi mắt đang mờ đục vì đau đớn của anh mà bật khóc nức nở.

-Em đến rồi đây. Anh đừng sợ. Em sẽ gọi người cứu anh.

Đang đinj bấm số gọi cứu thương, một tên trong đó giật lấy điện thoại của cô ném mạnh vào tường. Hi vọng cứu anh đã tạm thời bị dập tắt. Khi này cô hoàn toàn tuyệt vọng. Rút khẩu súng từ đùi ra, cô chĩa về phía hắn. Phó Tử Du đúng là đen quá đi. Chỉ trong một tháng mà bị cả vợ lẫn chồng nhà họ Thiệu liên tiếp chĩa súng vào đầu. Vậy mà vẫn chưa lần nào thật sự bị bắn. Nhưng lần này thì khó mà biết được.

Ngay vào khoảnh khắc họng súng của cô chĩa về phía hắn, sau lưng cũng có một họng súng khác chĩa về phía cô. Quay người nhìn xem là kẻ nào dám làm thế, cả người cô sững sờ

Là Lục Quân Thuỵ.

Anh ta vẫn còn đang mặc cảnh phục. Trên vai, các ngôi sao trên cảnh hàm vẫn toả sáng lấp lánh. Và khi mũi súng ấy đưa lên, đồng thời cũng có 4-5 kẻ khác lấy cô làm hồng tâm cho hàng nóng trong trong tay.

Chuyện này là sao chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.