Rời khỏi học viện, cô khó khăn mang vác 4 chiếc vali. Với cơ thể nhỏ nhắn như cô, như thế là quá nhiều. Đang định gọi taxi, thì có người tiến đến:
-Bị chồng đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Nếu em cần, biệt thự của anh luôn còn chỗ trống.
Phó Tử Du đút một tay vào túi áo khoác dài. Lưng thẳng tắp. Khuôn mặt bình thường vốn đã điển trai, nay càng nổi bật hơn dưới màn tuyết lất phất. Hắn kiêu ngạo dựa vào cửa xe. Mắt chăm chăm hướng về phía cô. Nhưng đáp lại sự mời mọc của hắn chỉ là sự im lặng thờ ơ của cô. Đối với người đàn ông này, cô hận đến tận xương tuỷ. Nếu cuộc đời cô không dính dáng đến hắn, không vì hắn mà lún sâu đến mức không thể quay đầu thì có lẽ bây giờ cuộc sống của cô sẽ rất khác.
Thế nhưng hắn không bỏ cuộc. Liên tục đi theo cô một đoạn khá xa. Vừa đi vừa không ngừng nói những điều vô nghĩa. Cho đến khi hắn nói Thiệu Bác Văn là một tên vô dụng thì cơn giận dữ trong cô lập tức phun trào. Cô buông vali ra, quay người. Dùng hết sức tát vào mặt hắn. Rồi nhanh chóng túm cổ áo của hắn, hét lên:
-Phó Tử Du. Thằng chết tiệt này. Anh có câm miệng vào hay không? Ngoài việc sỉ nhục người khác ra, anh không còn trò gì mới mẻ hơn sao?
Dừng lại một chút. Cố gắng lấy lại hơi. Cô nhìn vào ánh mắt bất ngờ của hắn, tiếp tục cao giọng:
-Đừng tưởng tôi không biết sự thật. Loại sự thật mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-cam-van-nhu/3739284/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.