Cùng ngày, trụ trì chùa Xuất Vân đã trở lại. Sau khi chuẩn bị xong nghi thức, rạng sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Trình Mộc Quân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Sau lễ tạ thần, vừa bước ra ngạch cửa, Tiêu Ngật Xuyên nói: "Tôi lái xe đến, hôm nay chúng ta quay về."
Giờ vẫn là sáng sớm, vừa nãy mới đổ một cơn mưa nhỏ, bên trong chùa Xuất Vân tràn ngập mùi bùn đất xen lẫn với mùi cỏ xanh.
Trình Mộc Quân híp mắt, ngẩng đầu nhìn trời: "Gấp vậy? Nếu lát nữa mưa thì đường không dễ đi đâu?"
Tiêu Ngật Xuyên: "Không nên quấy rầy người xuất gia thanh tu."
Lúc này, phía sau Trình Mộc Quân truyền đến tiếng Kỷ Trường Hoài nói: "Không có gì, cậu và tôi có duyên, không phải quấy rầy."
"Kỷ Trường Hoài." Tiêu Ngật Xuyên nhíu mày, không nhịn được lạnh giọng nói: "Mộc Quân không phải người trong mơ của cậu, cậu đối xử như vậy không công bằng."
Kỷ Trường Hoài là người tính cách ôn hòa, trước nay luôn giúp mọi người làm điều tốt, lúc này cũng lạnh mặt: "Hình như cậu cũng không có tư cách nói những lời này."
Sắc mặt Tiêu Ngật Xuyên càng thêm khó coi.
Hệ thống đang ăn dưa bỗng nhiên kích động: "Xuất sắc, đánh nhau đi đánh nhau đi."
Trình Mộc Quân cạn lời: "Cậu đủ rồi đó, tôi cảm thấy mất mặt."
"Hả? Sao chứ? Không phải rất kích thích à?"
"Cậu nói đi, ai cũng biết chuyện tôi làm chó liếm." Trình Mộc Quân chỉ muốn hai người ngừng lại.
Hai người này chỉ móc mỉa nhau, không ai nói rõ ra ngược lại làm người ta không thể xen vào.
Cũng may cứu tinh đã tới rồi, điện thoại Tiêu Ngật Xuyên vang lên.
Y cầm điện thoại lên, mày hơi nhíu lại.
Trình Mộc Quân đứng gần y, nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình.
Mạc An Lan.
"A." Kỷ Trường Hoài khẽ cười.
Thời tiết còn cực kỳ phối hợp, bầu trời vốn có mây đen đột nhiên âm u hơn, hạt mưa bắt đầu rơi tí tách.
Bên ngoài đại điện là thùng công đức.
Nước mưa rơi vào trong, tiếng leng keng rất dễ nghe, xen lẫn với tiếng lá xào xạc cũng rất dễ nghe.
Nhưng ba người dưới mái hiên lại hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức cơn mưa bất thình lình này.
Điện thoại bị ngắt một cách vô tình, hỗn hợp các âm thanh thiếu một thành phần.
Trình Mộc Quân còn cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng ngay sau đó điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tiêu Ngật Xuyên định tiếp tục cúp máy, nhìn thấy tên trên màn hình lại ngừng lại.
Người gọi đến bây giờ không phải Mạc An Lan, mà là ba của Mạc An Lan.
Người lớn gọi, Tiêu Ngật Xuyên không thể không nghe: "Alo, chào chú Mạc."
Vài phút sau, y trầm giọng nói: "Vâng, cháu đến ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Ngật Xuyên nhìn Trình Mộc Quân giải thích: "Tối hôm trước Mạc An Lan xuống núi ngay trong đêm, gặp phải tai nạn xe, hôm nay mới tỉnh lại."
Đã như vậy, Trình Mộc Quân cũng không có lý do gì để ở lại, nơi này giao thông không tiện, Tiêu Ngật Xuyên chạy về, tất nhiên hắn phải nhân cơ hội đi ké.
Còn việc tại sao Tiêu Ngật Xuyên nhất định phải đi thăm, nguyên nhân rất đơn giản, Mạc An Lan là bé đáng thương có trái tim không tốt lắm, chịu kích thích quá lớn sẽ dễ dàng phát bệnh.
"Ừm, tôi đi dọn đồ."
Khi Trình Mộc Quân đi ra cửa, xe Tiêu Ngật Xuyên đã ngừng ở bên ngoài.
Hắn bước đến, mới kéo cửa ra đã thấy Kỷ Trường Hoài xách theo một cái vali cầm ô đi ra.
Kỷ Trường Hoài vẫn thản nhiên: "Không phải, tôi phải chuẩn bị luận văn tiến sĩ, khoảng thời gian này không thích hợp ở trong núi."
Nói rất hợp lý, dù sao Kỷ Trường Hoài cũng không phải người xuất gia chân chính, chỉ là cư sĩ mà thôi, hơn nữa vẫn đang học tiến sĩ ở Học viện Phật giáo.
Hơn nữa, lý do Kỷ Trường Hoài xuống núi thích hợp hơn Tiêu Ngật Xuyên nhiều.
Hai người âm thầm đấu tranh, Kỷ Trường Hoài chiến thắng một lần nữa, Tiêu Ngật Xuyên bực bội vô cùng, toàn bộ hành trình không nói thêm câu nào.
Dù Kỷ Trường Hoài không xuống núi vì Mạc An Lan, nhưng sau khi đến thành phố A y vẫn cùng đến bệnh viện.
Xuất phát từ tình nghĩa giữa những người bạn.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Trình Mộc Quân không vào, chỉ đứng ở ngoài hành lang nhìn tình huống bên trong. Không phải hắn có khúc mắc gì với Mạc An Lan, thật ra lúc nãy hắn có đi vào, nhưng khi nhìn thấy hắn, gương mặt vốn trắng của Mạc An Lan lại càng thêm trắng bệch.
Y an tĩnh nhìn ba người cùng tiến vào, gắt gao cắn môi.
Trình Mộc Quân tự giác lui ra.
Thật ra tình cảnh bên trong không quá xa lạ, trong thời gian bị cưỡng chế giáo huấn tình yêu, mỗi khi Trình Mộc Quân có ý đồ muốn tiến vào vòng bạn bè của Tiêu Ngật Xuyên, gần như đều gặp kiểu này.
Kỷ Trường Hoài vốn định đi ra theo, lại bị mẹ Mạc An Lan giữ chặt, giống như có gì đó muốn nói.
Trình Mộc Quân nhìn trò hề bên trong cảm thấy rất buồn cười, còn không bằng chơi điện thoại.
Vừa mở vòng bạn bè ra đã nhìn thấy thứ làm hắn cười.
Tô Thượng gửi ảnh, bên trong là khu biệt thự được chụp từ ban công.
Đập vào mắt Trình Mộc Quân là biệt thự của hắn với tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Tô Thượng một ngày gửi ba tin, nội dung cũng rất đơn giản.
【Không về.】
【Hic, vẫn không về.】
【Khi nào mới về?】
Trình Mộc Quân bật cười, sau đó cảm thấy có người đứng trước mặt mình, hắn ngẩng đầu, đối diện với gương mặt quen thuộc.
Hàn Sơ Húc?
Hàn Sơ Húc đột nhiên xuất hiện vẫn mặc suit phẳng phiu, tóc vuốt gọn gàng, mỗi một chỗ đều cực kỳ chỉn chu.
Trên mũi anh đeo một cặp kính gọng bạc, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ tạo cảm giác khá là nguy hiểm.
Trình Mộc Quân chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt giả bộ không quen biết: "Vị tiên sinh này, có việc gì sao?"
Ngón tay Hàn Sơ Húc khẽ run lên, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại dừng lại. Anh nghe nói con trai của nhà họ Mạc nằm viện nên thuận đường tới thăm một chút.
Vừa bước vào hành lang, ánh mắt anh đã chạm phải người này, sau đó không thể rời khỏi.
"Hàn tổng."
Tiêu Ngật Xuyên nhìn thấy tình huống bên ngoài, y đi ra giới thiệu Hàn Sơ Húc và Trình Mộc Quân, sau đó hỏi: "Hàn tổng, ngài đến thăm bệnh sao?"
"Tôi đi về trước, hai người từ từ nói chuyện." Trình Mộc Quân thấy có người ra liền phất tay, xoay người rời đi.
Mạc An Lan cũng không phải bạn bè gì của hắn, đến thăm vài phút đã đủ, nếu cứ ở đây mãi thì rất nhàm chán.
Tiêu Ngật Xuyên thấp giọng hỏi: "Tôi đưa em về?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không cần, anh đi rồi Mạc An Lan lại phát bệnh thì tôi không gánh nổi."
Nói xong, Trình Mộc Quân cũng không chờ Tiêu Ngật Xuyên đáp lại, xoay người bước đi.
Tiêu Ngật Xuyên nhìn bóng lưng hắn một lát rồi quay lại: "Hàn tổng, vào thôi?"
Không nghĩ tới Hàn Sơ Húc lại đáp: "Tiêu tổng, bên trong quá nhiều người, tôi còn vài việc gấp không thể vào, phiền anh giúp tôi chuyển một chút quà."
Anh đưa hộp quà trong tay cho Tiêu Ngật Xuyên, sau đó cũng xoay người rời đi.
Chỉ để lại Tiêu Ngật Xuyên đứng tại chỗ với cảm giác có gì đó không thích hợp.
***
Trình Mộc Quân đi hết hành lang, đến trước thang máy ấn nút, lại nghe thấy tiếng bước chân.
"Chào cậu, Trình tiên sinh."
Hắn quay người, thấy là Hàn Sơ Húc: "Hửm? Làm sao vậy?"
Hàn Sơ Húc lịch sự nho nhã, nhìn không ra dấu hiệu gì khác, giống như chỉ thuận miệng nói: "Tôi đưa cậu về, tiện đường."
Trình Mộc Quân cười: "Sao Hàn tiên sinh lại biết tôi ở đâu?"
"Tôi thấy ảnh của cậu trong vòng bạn bè của cháu trai, nó không chụp mặt." Hàn Sơ Húc chỉ tay Trình Mộc Quân: "Chụp tay, tôi nhận ra."
Trình Mộc Quân không hỏi làm sao Hàn Sơ Húc nhận ra, điều đó không quan trọng, quan trọng là: "Cháu trai anh là ai?"
"Tô Thượng."
Trình Mộc Quân: "......" Tới nữa, sao mấy người này đều có liên quan với nhau vậy?
Rõ ràng trước đây ở thế giới trừng phạt ba năm liền hắn chưa từng gặp bất kỳ ai bên cạnh Tiêu Ngật Xuyên, dù là Tiêu Minh Duệ hay Kỷ Trường Hoài hay Hàn Sơ Húc.
Mà sửa chữa thế giới xong lại giống như phá vỡ bức tường nào đó, cả đám kéo nhau xuất hiện.
"Được, làm phiền rồi."
Hàn Sơ Húc tính cách điềm tĩnh, ở trên xe cũng giống như khi vừa quen, hàn huyên vài câu.
Anh nói một chút về Tô Thượng, đa số đều quay chung quanh tâm lý thiếu niên.
Trình Mộc Quân nhìn sườn mặt anh, bất giác nhớ đến khi ở chung với chú Hàn. Ở thế giới đó, khi hắn ham chơi, chú Hàn cũng âm thầm ngăn cách những người bụng dạ khó lường ra khỏi hắn giống như vậy.
Xem ra, ở trong lòng Hàn Sơ Húc, cháu trai Tô Thượng của anh là người bụng dạ khó lường.
Ô tô từ từ ngừng lại bên ngoài sân vườn nhà Trình Mộc Quân, hắn xuống xe, lại thấy Hàn Sơ Húc cũng xuống xe, hỏi: "Trình tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, thêm wechat được chứ?"
Trình Mộc Quân im lặng, còn chưa kịp nói gì lại nghe anh bổ sung: "Ừm, đứa bé Tô Thượng này ham chơi, ba mẹ nó lại bận công việc, so ra thì tôi coi chừng nó nhiều hơn..."
Còn chưa dứt lời, có người đột ngột mở cửa sổ ra, tức giận nói: "Chú à! Chú nói xấu sau lưng cháu!"
Hai người ngẩng đầu nhìn, thấy nhà Tô Thượng vốn tối om không biết đã sáng lên từ khi nào.
Hàn Sơ Húc nhíu mày, nói: "Trễ rồi, đừng làm ồn gia đình bên cạnh."
Tô Thượng: "Gần đây chỉ có hai nhà có người ở, xéo bên kia là nhà Tiêu Minh Duệ, hai ngày trước đã ra ngoài, chưa về đâu."
Trình Mộc Quân không khỏi bật cười, cho nên thành quả của Tô Thượng trong hai ngày này là quậy banh nhà hàng xóm sao?
"Anh kêu Tô Thượng gửi wechat của tôi cho anh là được, tôi mệt rồi, đi về trước, tạm biệt."
Hắn nói rồi xoay người đi vào, không để ý phản ứng của cặp chú cháu kỳ lạ phía sau nữa.
Rửa mặt xong, Trình Mộc Quân nằm lên giường mới cảm thấy đầu mình hơi choáng, ở thế giới trừng phạt chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà gặp biết bao nhiêu chuyện kích thích.
Thậm chí hắn có thể đoán, ngày mai Hàn Sơ Húc vẫn sẽ ở đây, có lẽ còn xuất hiện cùng với Tô Thượng nữa.
Nói thật.
Có lẽ là do di chứng thế giới kia tạo thành, mà giờ khi nhìn thấy Hàn Sơ Húc, Trình Mộc Quân lại bất giác muốn trốn tránh, cứ luôn cảm thấy...
Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Hệ thống, tôi có thể xin đi vào thế giới tiếp theo trước thời hạn không? Mệt mỏi quá."
"Sao vậy?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Ừm, có hơi sợ chú Hàn."
Hệ thống: "Hả? Chứng sợ chim của cậu vẫn chưa khỏi à?"
Trình Mộc Quân trợn mắt: "Cút, tôi chỉ lo Hàn Sơ Húc sẽ giáo dục tôi nếu biết tôi đã từng liếm Tiêu Ngật Xuyên ba năm, không còn cách nào, xem như di chứng đi."
"Được rồi, vừa lúc có thể thử công năng mới vừa thăng cấp, tới luôn."
Hệ thống vừa dứt lời, trước mắt Trình Mộc Quân xuất hiện một màn sáng trong suốt.
Bên trên là một vài lựa chọn, nhưng thế giới tiếp theo thì vẫn là nút ngẫu nhiên, xem ra vẫn không thể lựa chọn.
Phía dưới là thời điểm tiến vào, có hai lựa chọn: Cố gắng lùi về phía trước, cố gắng đi về phía sau.
Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi nói: "Cái cố gắng lùi về phía trước này là gì? Lựa chọn mà còn có thể miêu tả như vậy à?"
Hệ thống: "Chính cậu cũng biết thế giới đã sụp đổ không dễ khống chế mà, chỉ có thể cố gắng thôi."
Trình Mộc Quân: "Cái gánh hát rong này của mấy người rốt cuộc là lừa bao nhiêu người rồi. Thôi bỏ đi, có là được."
Trình Mộc Quân tất nhiên sẽ chọn cố gắng lùi về phía trước, hắn không hề muốn xuất hiện khi cốt truyện phát triển đến độ không thể cứu chữa.
"Xác nhận lựa chọn, truyền tống đến thế giới mới trong 3, 2, 1——"
Trình Mộc Quân mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng cực kỳ chật hẹp, ước chừng chỉ có bốn năm mét vuông, không có cánh cửa nào, kể cả cửa sổ.
Chỉ là một hình lập phương.
Trong tay hắn đang nắm một vật cứng vuông vức.
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn, là một viên xúc xắc.
Lúc này, hệ thống đúng lúc truyền thông tin đến.
Thế giới giả tưởng
Bối cảnh: Vô hạn lưu, game kinh dị
Nhân vật: Không rõ
Phân loại cốt truyện: Mỹ nhân phế vật làm nũng vô song, nằm không cũng thắng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]