Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm xúc xắc trong tay, nhớ tới một vài chuyện.

Thế giới này cách lúc hắn bị ném vào thế giới trừng phạt không lâu.

Rất nhiều chuyện còn rõ ràng trước mắt.

Hắn nhìn mấy chữ "Mỹ nhân phế vật" và "Nằm không cũng thắng" trong tóm tắt kịch bản, chút oán khí trong lòng bỗng dưng biến mất.

Trình Mộc Quân cười: "Bảo sao, tôi còn tưởng lúc trước mình làm người thật sự thất bại đến mức đó."

"Hả?" Hệ thống không hiểu lắm.

"Không có gì, xem kịch bản trước đi."

"Được rồi."

Trình Mộc Quân lật kịch bản, lược qua những chi tiết về phó bản không quan trọng, rất nhanh đã biết tổng quan cốt truyện.

Thật ra cốt truyện rất đơn giản.

Đại khái là, vai chính thụ Lâm Lung thịnh thế mỹ nhan vô tình tiến vào trò chơi sinh tồn vô hạn lưu.

Tất cả mọi người đều cho rằng mỹ nhân yếu đuối này chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị loại, không ngờ cậu lại được các đại lão coi trọng và bảo vệ, ngay cả Boss phó bản cũng không thể chống cự được sắc đẹp của cậu, đối xử thiên vị vô cùng.

Biểu hiện cụ thể như, người chơi bình thường khi kích phát điều kiện tử vong sẽ bị ác quỷ cắn đứt đầu, mà vai chính thụ Lâm Lung thì sẽ nhận được một cái hôn.

Hôn một cái rồi qua cửa.

Nếu chỉ có như vậy thì cũng không liên quan gì đến Trình Mộc Quân, game sinh tồn mà, dựa vào bản lĩnh thôi.

Lâm Lung có thể dựa vào sắc đẹp để qua cửa cũng là một loại bản lĩnh.

Nhưng khi Lâm Lung gia nhập vào đoàn đội của Trình Mộc Quân, càng về sau, phó bản cấp càng cao, Boss càng không dễ lừa như vậy nữa.

Lâm Lung gia nhập ngay lúc đoàn đội mạnh nhất, phụ trách việc thu thập thông tin.

Đội trưởng là vai chính công Hạ Sâm, Trình Mộc Quân là đội phó, là bạn đại học của Hạ Sâm, hai người đều vô tình tiến vào trò chơi vô hạn.

Đương nhiên, là thế giới độ kiếp, "Trình Mộc Quân" chắc chắn có khúc mắc tình cảm với Hạ Sâm.

"Trình Mộc Quân" đã yêu thầm Hạ Sâm ngay từ ngày đầu tiên vào đại học. Khổ nỗi Hạ Sâm lại là trai thẳng, hắn không thể làm được chuyện bẻ cong trai thẳng thiếu đạo đức này, thế nên đã chôn tâm tư xuống dưới đáy lòng.

Trình Mộc Quân đảm nhiệm vai trò "nhà thông thái" của đội, mỗi lần qua cửa gần như đều nhờ vào hắn, sắp xếp mỗi người nên làm việc gì.

Thời gian dài, việc này đã trở nên ăn ý, chỉ có tín nhiệm tuyệt đối và phối hợp mới có thể bảo đảm đoàn đội thoát khỏi tuyệt cảnh hết lần này đến lần khác.

Sau khi Lâm Lung tiến vào đội, mọi chuyện dần trở nên khác đi. Nhìn vẻ đẹp yếu đuối của cậu, đồng đội dần cảm thấy "Trình Mộc Quân" sắp xếp cho Lâm Lung công việc tìm kiếm thông tin là đang tàn phá mỹ nhân.

Mâu thuẫn chậm rãi sinh ra, "Trình Mộc Quân" bị mọi người xa lánh, mà cọng rơm cuối cùng áp đảo hắn là sự hiểu lầm của Hạ Sâm.

"Trình Mộc Quân" tức giận rời khỏi đội ngũ, gia nhập vào đội đối địch, sau đó trong một lần chém giết, đồng đội ngày xưa tương ngộ.

Hắn chết trong tay Hạ Sâm.

Trình Mộc Quân nhìn đến đây, trên mặt không có biểu cảm gì: "Hướng đi rất bình thường của pháo hôi, sao xác suất độ kiếp thành công lại cao như vậy?"

Hệ thống suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Đại khái là, chết trong tay người mình yêu sẽ dễ dàng hiểu ra?"

"Có lý."

Hệ thống rất vui, hiếm khi nó được Trình Mộc Quân tán đồng: "Hehe, xem ra tôi có tiến bộ đó chứ. Đúng rồi, thuộc tính tiêu cực của cậu ở thế giới này là gì? Sao lại OOC?"

Trình Mộc Quân thảy xúc xắc trong tay lên, sau đó chụp lại: "Quy tắc tuyệt đối, bảo thủ không chịu thay đổi."

"Quy tắc?"

"Ừm, chính là quy tắc. Bởi vì quy tắc, cho nên tôi sẽ không có ý định bẻ cong trai thẳng Hạ Sâm, làm tròn bổn phận trí giả trong đội, dựa theo quy tắc sắp xếp vị trí của mỗi đội viên."

Trình Mộc Quân quan sát viên xúc xắc: "Tuyệt đối không phá vỡ quy tắc là thuộc tính rất thích hợp trong game sinh tồn, bởi vì game sinh tồn đều dựa vào quy tắc của mỗi phó bản, tìm ra sơ hở trong đó, sau đó phá giải là sẽ có thể qua cửa."

Hắn thở dài: "Đáng tiếc lại đụng phải người không tuân thủ quy tắc như Lâm Lung, toàn bộ người trong game sinh tồn, ai sau khi gặp cậu ta cũng đều trở nên không tuân thủ quy tắc, tôi rất khó chịu."

Hệ thống run bần bật: "Cậu, cậu khó chịu? Vậy cậu làm gì? Không phải là giết người đó chứ?"

Trình Mộc Quân: "Không có, khi tình yêu biến mất, tôi đã tự rời khỏi trò chơi này."

Hệ thống: "Hả?"

"Ừm, thật ra khi đó tôi đã biết cách để một mình rời khỏi trò chơi, chỉ là tôi còn đồng đội, không muốn đi thôi." Trình Mộc Quân buông tay: "Bọn họ chướng mắt tôi, không hợp tác, vậy nên tôi quyết định đi."

Hệ thống: ".... Vậy sao thế giới lại hỏng?"

"Tôi có biết đâu, nhưng mà cái công năng mới của cậu rất hữu dụng đó, tôi ở trong trò chơi này cho thấy chúng ta đã tiến vào trước khi tôi rời đi, hiện tại tôi một mình, hẳn là đang ở mấy phó bản đầu."

Phỏng đoán này rất hợp logic, bởi vì sau khi tiến vào trò chơi, Trình Mộc Quân phải qua được vài phó bản mới gặp bạn đại học Hạ Sâm.

Sau đó, hai người thành một đội cố định, cùng nhau vượt qua phó bản.

Dứt câu, bốn vách tường xung quanh Trình Mộc Quân trở nên trong suốt, hẳn là tất cả người chơi đã tiến vào khu vực chuẩn bị, cho mọi người một cơ hội làm quen lẫn nhau.

Trình Mộc Quân ngơ ra.

Cái loại ngơ trợn mắt há hốc mồm.

Đây là cái quái gì? Trong sân có tám người, là cửa rất bình thường.

Những người chơi mới đều sẽ được đưa vào phó bản tám người, điều này rất bình thường không có gì.

Nhưng mà, tám người này, trừ Trình Mộc Quân ra, bảy người còn lại đều nhìn rất lạ.

Thậm chí Trình Mộc Quân còn cảm thấy mình chạy sai phim trường rồi, tại sao ai cũng có làn da trắng bóc, mềm mại không tì vết, đôi mắt long lanh như ngậm một hồ nước.

Nhìn xung quanh, Trình Mộc Quân gần như chỉ có thể phân biệt họ dựa vào quần áo và kiểu tóc. Họ không phải hàng copy paste, mà là người chơi.

Vẻ mặt mờ mịt của Trình Mộc Quân đã hấp dẫn sự chú ý của mỹ nhân ở gần hắn nhất.

Mỗi người đều ở trong khối vuông của mình, có thể giao lưu với Trình Mộc Quân cũng chỉ có mỹ nhân bên cạnh.

Mỹ nhân yểu điệu đứng lên, một bước lắc ba lần đi tới trước mặt Trình Mộc Quân, mở miệng hỏi: "Chú em, mới tới à?"

".."

Người trước mắt có làn da mềm mịn đến nỗi gần như có thể búng ra nước, đôi môi như hai cánh hoa nhẹ nhàng khép mở, phun ra âm thanh tục tằn.

"Có phải là cảm thấy giọng của tôi lạ lắm đúng không, không sao, qua phó bản này là tôi có tích phân đổi giọng rồi. Haiz, dù sao cũng phải có trước có sau, giọng không quan trọng lắm, thời khắc mấu chốt tôi chỉ cần ngậm miệng là được rồi." Người này là người thích lảm nhảm, nói vừa nhiều vừa nhanh, làm đầu Trình Mộc Quân choáng hết lên.

Trình Mộc Quân: "Sao anh biết tôi là người mới?"

"Cái mặt khó coi của cậu, nhìn là biết người mới."

Trình Mộc Quân thấy hơi bất đắc dĩ, thân xác của hắn ở thế giới này đúng là rất bình thường, nhưng cũng không không phải là khó coi chứ?

"À, tôi tên Vương Hổ, cậu tên gì?"

"Trình Mộc Quân."

"Được rồi, anh đây cũng không lừa cậu, tôi nói chuyện với cậu cũng chỉ vì mấy tích phân hướng dẫn người mới, cậu không cần lo lắng."

Vương Hổ hùng hổ nói một tràng về những việc cần chú ý và tích phân linh tinh, sau đó lật tay móc ra bình nước ngửa đầu tu ừng ực.

Miệng gã nhỏ, nước tràn ra khóe miệng, chảy xuống cổ. Vương Hổ buông bình nước, ngón tay xanh thon gọn trượt xuống chiếc cổ trắng nõn gầy gò không nhìn thấy yết hầu rồi đến xương quai xanh. Sau đó, ngón tay ướt át rơi trên đôi môi anh đào.

Từ góc độ của Trình Mộc Quân, thậm chí còn có thể nhìn thấy cái lưỡi hồng hồng đang cuốn lấy ngón tay. Hắn không còn lời gì để nói, không biết Vương Hổ đang làm cái gì nữa.

Vương Hổ tập ngón tay xong, hớn hở nói: "Chú em, nhìn kích thích không, có phải rất kích thích không!"

Trình Mộc Quân gian nan mở miệng, cố gắng làm bản thân nhìn không quá kinh ngạc: "Anh làm vậy là sao?"

"Tôi mua video chỉ cách qua cửa từ một đại lão trong Hệ Mị Lực, phải dày công nghiên cứu, học suốt ba ngày ba đêm mới nắm giữ được tinh túy đó."

"..."

Trình Mộc Quân không cảm thấy kích thích, chỉ cảm thấy thế giới này thật xa lạ, căn bản không phải thế giới mà hắn đã từng chơi game sinh tồn.

Giống như những trò chơi điện tử, khi mỗi một người chơi tiến vào, trò chơi sẽ cụ thể hoá đặc điểm của người đó dựa trên 5 loại thuộc tính: thể chất, trí lực, mị lực, tốc độ và sức mạnh.

Trong trò chơi sinh tồn xuất hiện rất nhiều trường phái, hầu hết đều quay chung quanh ba thuộc tính thể chất, sức mạnh và tốc độ để cân nhắc cộng điểm.

Trí lực chỉ có thể xem như thuộc tính phụ trợ, bởi vì thuộc tính trí lực này trước giờ tương đối thần bí, dù có cộng điểm thì nhiều lắm cũng chỉ đạt được một cái buff suy nghĩ lý trí trong tình huống khẩn cấp mà thôi. Trên thực tế năng lực phân tích vẫn không thể cải thiện ngay lập tức, vì thế Hệ Trí Lực rất nhanh đã bị vứt bỏ.

Còn mị lực, chưa từng có ai đi chọn mị lực, dù sao ở trong trò chơi sinh tồn khắp nơi toàn là yêu ma quỷ quái, thứ vô dụng nhất chính là sắc đẹp.

Nhưng tình huống hiện tại dường như có chút khác biệt.

Trình Mộc Quân im lặng một lát, sau đó hỏi: "Hệ Mị Lực, là gì?"

Vương Hổ nhìn thời gian, phát hiện còn mười lăm phút nữa trò chơi mới chính thức bắt đầu, vì thế cũng không tiếc giải đáp thắc mắc cho hắn.

"Chính là tích góp điểm mị lực càng cao càng tốt, đúng rồi, nếu cậu có được điểm cốt truyện đặc biệt có thể thay đổi huyết thống thì đổi cái gì mà nhân ngư ấy, nói chung là cứ đổi mấy cái đẹp đẹp."

Trình Mộc Quân: ".... Vậy, nó có ích lợi gì?"

Vương Hổ: "Cái này lát nữa cậu sẽ hiểu, nhưng tiền đề là cậu có thể sống sót đi ra ngoài."

Gã mở bảng nhiệm vụ trên tay ra, ấn vào mục hình ảnh, bên trên là một người đàn ông da đen vạm vỡ, cao ít nhất 1m95, cơ ngực nảy nở, lông chân đón gió bay phấp phới, đứng một chỗ y như cái cột sắt.

Vương Hổ đắc ý nói: "Nhìn đi, đây là anh mày ban đầu đó."

Trình Mộc Quân: ".... Ngài thay đổi quá lớn rồi."

"Vì mạng sống mà, không ngại." Bảng nhiệm vụ trên tay Vương Hổ vang lên một tiếng "Tích".

"Được rồi, nhiệm vụ hướng dẫn người mới hoàn thành, không tám với cậu nữa, tôi còn phải luyện thân thể nhược liễu phù phong dễ đẩy ngã, nếu không lát nữa bị lệ quỷ đẩy ngã mà quá cứng thì sẽ không qua cửa được."

Vương Hổ lắc eo nhỏ đi đến chính giữa khối vuông của mình, cúi đầu nhìn gì đó trên bảng nhiệm vụ.

Trình Mộc Quân cảm thấy hơi khó thở: "..."

"Hệ thống, cậu ra đây giải thích xem, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cố gắng lùi về phía trước đâu? Cái thứ lung tung rối loạn này, tôi cảm thấy không giống như lúc trò chơi bắt đầu đâu?"

Hệ thống: "Tôi, tôi cũng không biết, nếu không cứ xem tình huống đã?"

Trình Mộc Quân đờ đẫn nhìn Vương Hổ ngồi xổm trên mặt đất lấy từ không gian trữ vật ra một tấm gương lớn, đặt ở trước mặt.

Sau đó gã lảo đảo vài bước, yếu đuối như không xương ngã về phía sau, bắt đầu ư a.

"A, đừng như vậy mà."

Gương mặt trắng nõn của Vương Hổ trở nên ửng đỏ, phối hợp với khoé mắt phiếm hồng, nhìn rất không đứng đắn.

Gã khẽ thở dốc, giống như đang bị thứ gì đó vuốt ve vòng eo.

Diễn viên phái thực lực.

Trình Mộc Quân nhìn tới đơ ra, nếu giọng của đối phương không tục tằn như vậy thì thật sự có thể so sánh với mấy bộ phim không thể nói.

"Chú em, cậu cảm thấy như vậy hấp dẫn không? Đáng tin không?" Vương Hổ đá lông nheo một cái, khóe mắt còn vương chút nước.

Nhưng bộ dáng đàn ông đích thực của Vương Hổ vẫn còn trong đầu Trình Mộc Quân không vứt đi được, mặc dù trước mắt là một gương mặt mỹ nhân, hắn vẫn nhớ tấm ảnh đó, người đàn ông 1m9 vạm vỡ lông chân đón gió bay phấp phới.

Hắn xoa trán, cảm thấy rất mệt mỏi.

Trình Mộc Quân chết lặng vỗ tay: "Rất tuyệt vời, quỷ nhìn cũng sẽ lịch sự hôn một cái."

Vương Hổ nghe hắn khẳng định xong càng thêm vui vẻ.

"Anh đây rất thích cậu, đặc biệt tặng cho cậu một giáo trình cho người mới của đại lão Hệ Mị Lực."

"Tích", Trình Mộc Quân nhìn thấy video Vương Hổ gửi ở khung chat đội tạm thời.

Vương Hổ nhìn gương õng ẹo tạo dáng một hồi: "Chú em à, thật ra nhìn mặt cậu khó coi chút thôi chứ mấy điều kiện khác vẫn không tồi, làn da cũng trắng cũng mịn, eo nhỏ cũng săn chắc, nếu học hành chăm chỉ sẽ có thể làm... " Gã nhíu mày, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối thật sự khiến người ta thấy thương.

"A, đúng, mỹ nhân khí chất*, chính nó!"

(*) Những người này thường không có ngoại hình xuất chúng, nhưng họ dựa vào các kiểu trang điểm và quần áo khác nhau để tạo nên cảm giác mỹ nhân - Theo: i.ifeng

Nhưng một khi mở miệng, thấy thương không còn sót lại chút gì, còn lại chỉ có cảm giác buồn cười do sự tương phản quá lớn mang đến.

Trình Mộc Quân nặng nề gật đầu: "Anh Vương, em đã biết, thật sự, anh... tiếp tục tập luyện giáo trình của đại lão Hệ Mị Lực đi, cố lên."

Hắn chỉ muốn an tĩnh một chút, cố gắng chấp nhận khả năng lát nữa mình sẽ phải đối mặt với bảy người chơi Hệ Mị Lực khác.
_____
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.