Bên trong tinh hạm tràn ngập khoa học công nghệ, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, khung cảnh trước mặt đã biến thành trần nhà cổ kính với những thanh gỗ.
Trình Mộc Quân vẫn còn chút mờ mịt.
Cách thoát khỏi thế giới lần này hơi khác biệt, trong mấy năm cuối cùng, các chức năng của cơ thể Trình Mộc Quân đã hoàn toàn suy yếu.
Hắn nhân lúc mình vẫn còn có thể suy nghĩ và diễn đạt sắp xếp hậu sự cho bản thân.
Trình Mộc Quân giữ lại một phần tế bào của mình đưa cho Viện Khoa học của Nước Cộng hoà Nhân loại, sau đó nói Cừu Tông không cần dùng dụng cụ gì để kéo dài thời gian sống của hắn, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Cừu Tông đồng ý rồi, cũng làm được rồi.
Đồng thời, Trình Mộc Quân cũng không yêu cầu Cừu Tông phải sống thật tốt sau khi hắn đi.
Hắn hiểu Cừu Tông.
Cừu Tông có suy nghĩ của mình, chuyện đã nhận định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Trình Mộc Quân có thể thuyết phục y, nhưng hắn biết, khuyên y sống tốt sẽ chỉ làm y đau khổ.
Vậy nên cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Lúc hắn đi, hắn đã không còn khả năng suy nghĩ, ý thức dường như bị nhốt trong một cái lồng sắt, cũng may thời gian đó không dài.
Không bao lâu, hắn nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.
"Hệ thống, hiện tại tôi ở đâu?"
Hệ thống: "A? Tiểu Trúc Tử cậu không sao chứ? Đây là thế giới trừng phạt, chúng ta đang ở trong chùa, bên trong còn có một cư sĩ rất giống Kỷ Trường Hoài."
Trình Mộc Quân chớp mắt, lúc này mới có cảm giác đáp xuống đất: "Kỷ Trường Hoài à..."
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Trình Mộc Quân lười cử động, đáp: "Vào đi, cửa không khóa."
Dù sao cũng đều là người quen, không cần lễ tiết quá mức.
"Trình tiên sinh, cậu không thoải mái sao?"
Không ngờ người tiến vào lại là Kỷ Trường Hoài.
Trình Mộc Quân nhíu mày nhìn Kỷ Trường Hoài, không biết đang suy nghĩ cái gì. Kỷ Trường Hoài hơi sốt ruột, y bất chấp tiến lên vài bước, đặt tay lên trán Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân hoàn hồn, nâng tay nắm cổ tay Kỷ Trường Hoài: "Cư sĩ Kỷ, tôi không sao."
Mặt Kỷ Trường Hoài hơi đỏ lên, lui về phía sau một bước: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi."
Trình Mộc Quân xoay người ngồi dậy, quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có nghe bạn tôi nói về chuyện của anh, cư sĩ Kỷ anh... hình như không phải người sẽ đối xử nhiệt tình với người xa lạ như vậy?"
Kỷ Trường Hoài hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Không ngại để tôi ngồi xuống chứ?"
Trình Mộc Quân: "Mời ngồi."
Hắn đứng lên, cũng đến ngồi xuống cái ghế cạnh bàn.
Kỷ Trường Hoài theo thói quen cầm ấm trà trên bàn, giống như trước đây.
Trình Mộc Quân ngẩn ngơ nhìn.
"Ừm, nếu nói việc này ra, có lẽ cậu sẽ cảm thấy thật vớ vẩn."
Trình Mộc Quân nâng ly trà lên: "Nói đi, khả năng tiếp thu của tôi rất tốt, chuyện vớ vẩn gì cũng chấp nhận được."
"Tôi từng mơ thấy cậu."
Kỷ Trường Hoài nhẹ nhàng nói: "Nói đúng hơn là từ khi có nhận thức, tôi đã liên tục mơ thấy một người."
"Hửm?" Trình Mộc Quân an tĩnh nghe.
Câu chuyện rất đơn giản.
Từ khi có nhận thức, Kỷ Trường Hoài bắt đầu nằm mơ liên tục, ở trong mơ y là người tu hành, là đại sư huynh của một môn phái. Cảnh trong mơ cũng không nối liền, chỉ là vài mảnh nhỏ.
Ban đầu y không hiểu chuyện, chỉ xem đó là vài giấc mơ không có ý nghĩa mà thôi.
Sau này lên mười mấy tuổi, Kỷ Trường Hoài phát hiện các giấc mơ đó có liên quan, nhưng phần lớn đều bị lãng quên sau khi tỉnh lại.
Nhưng điều duy nhất y nhớ rõ, đó là ở trong mơ, y có một sư đệ.
"Tôi không thấy rõ mặt người đó, chỉ nhớ tôi kêu người đó là Tiểu Quân." Kỷ Trường Hoài nâng mắt nhìn lên.
Trình Mộc Quân cầm ly uống một ngụm trà: "Anh cho rằng đây là... kiếp trước?"
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Ừm, tôi biết suy nghĩ này của mình rất vớ vẩn, thậm chí tôi còn không thấy rõ mặt Tiểu Quân, tôi..."
Y im lặng một lát rồi tiếp tục: "Nói ra thì thật buồn cười, khi các bạn cùng lớp thích bạn nữ bên cạnh mình, tôi lại chỉ nghĩ đến người không rõ mặt trong mơ."
Chuyện sau này Trình Mộc Quân đều đã biết.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Kỷ Trường Hoài thi nghiên cứu sinh vào Học viện Phật giáo, bạn bè đều cho rằng y có duyên với Phật, bẩm sinh không hứng thú với chuyện tình cảm.
"Vậy anh tu hành ở chùa Xuất Vân cũng là vì giấc mơ này?"
"Ừm, tôi cho rằng đó là tiền duyên, tôi muốn dành cả đời này để cầu phúc cho đoạn tiền duyên đó, bởi vì ở trong mộng, cuối cùng, Tiểu Quân đã chết."
Trình Mộc Quân thực sự hơi giật mình, Kỷ Trường Hoài rõ ràng đang nói đến kết cục của thế giới đã hỏng.
Hắn chết, Kỷ Trường Hoài xuất gia.
Lúc này đã xế chiều, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính mờ của cửa sổ gỗ.
Quang ảnh vừa lúc dừng trên mặt Trình Mộc Quân, Kỷ Trường Hoài nhìn lên có thể thấy, tựa như đang ở cảnh trong mơ, khi y giảng đạo pháp cho sư đệ, sư đệ cũng nghiêm túc nhìn y như vậy.
Bỗng nhiên, Kỷ Trường Hoài có chút hoảng hốt: "Sư đệ."
Trình Mộc Quân khẽ cười, quơ tay trước mắt y: "Cư sĩ Kỷ, hoàn hồn, thế giới này lấy đâu ra sư huynh sư đệ."
Kỷ Trường Hoài nở nụ cười dịu dàng, cũng không tức giận. Tâm trạng y rất tốt, tiếp tục nói.
"Trong giấc mơ hồi đại học, tôi mơ thấy tôi xuất gia, cầu kiếp sau vì Tiểu Quân, tôi cho rằng đây là kết cục."
Quả nhiên như vậy, xâu chuỗi những chuyện đó với nhau là có thể giải thích, Kỷ Trường Hoài mơ thấy mình xuất gia khi học đại học, vì vậy y đã chọn Học viện Phật giáo.
Hắn nhíu mày: "Anh không cảm thấy vì một giấc mơ mà chọn Học viện Phật giáo, còn đến chùa miếu tu hành là hành động hơi... liều lĩnh sao?"
Kỷ Trường Hoài lắc đầu, bình thường y không thích người khác nói mình như vậy, nhưng nếu là Trình Mộc Quân thì y không để ý chút nào, ngược lại kiên nhẫn giải thích: "Không phải là liều lĩnh, hơn phân nửa cuộc đời tôi đều có liên quan đến cảnh trong mơ. Hơn nữa, mấy ngày trước, cảnh trong mơ đã tiếp tục."
Trình Mộc Quân: "... Hệ thống, cậu còn nói mấy người không có bug? Nó rõ ràng là có liên kết mà."
Hệ thống: "Đừng hỏi tôi, hỏi tôi tôi vẫn trả lời là không có bug."
"A, hệ thống, tôi cảm thấy cậu có bí mật nha."
Hệ thống làm như rất chột dạ, trực tiếp block Trình Mộc Quân, từ chối tiếp chuyện.
Nhưng không quan trọng, Trình Mộc Quân có rất nhiều thời gian, hắn giương mắt nhìn Kỷ Trường Hoài: "Tiếp tục?"
"Ừm."
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Đầu tiên là tôi thấy rõ mặt Tiểu Quân, sau đó..."
Nói tới đây, Kỷ Trường Hoài ngơ ngẩn nhìn Trình Mộc Quân, hơi mất tập trung. Dường như cảm xúc của y có chút mất khống chế, ngón tay đặt trên mặt bàn hơi run, sau đó nâng lên, muốn chạm vào mặt Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân im lặng, không ngăn cản y.
"Xin lỗi, tôi biết là nó rất thất lễ, nhưng cậu có thể cho tôi chạm vào một chút không? Tôi chỉ muốn xác nhận đây không phải một giấc mơ mà thôi."
Trình Mộc Quân không nói gì, khẽ gật đầu.
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, từ từ di chuyển qua chóp mũi, xuống đến cằm, sau đó lại đến vành tai.
Trình Mộc Quân khẽ rụt lại: "Hơi ngứa."
Mặt Kỷ Trường Hoài ửng đỏ, đang định nói gì đó, lại nghe ngoài cửa có người lên tiếng.
"Đàn anh, không phải anh đến gọi người đi ăn cơm sao..."
Người tới ngừng bước, Trình Mộc Quân ngồi đưa lưng về phía cửa và Kỷ Trường Hoài cùng quay đầu qua.
Sau đó...
Trình Mộc Quân nhìn thấy Mạc An Lan vừa bước vào phòng và Tiêu Ngật Xuyên đứng ngoài cửa.
Hệ thống bỗng online: "A, kích thích, tu la tràng."
Tình huống hiện tại đúng là hơi xấu hổ, tay Kỷ Trường Hoài vẫn còn đặt trên tai Trình Mộc Quân, vì xoay người nên đã đáp xuống bả vai.
Nước da y trắng nõn, lúc này hai má vẫn còn ửng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ mờ ám.
"Hai, hai người đang làm gì vậy?"
Mạc An Lan mở to mắt, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Đây là Kỷ Trường Hoài sao?
Là Kỷ Trường Hoài luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người sao?
Mạc An Lan biết Kỷ Trường Hoài hai mươi mấy năm, thích y bảy tám năm, nhưng chưa từng thấy Kỷ Trường Hoài gần gũi người khác như vậy.
Như sét đánh giữa trời quang, y cảm thấy một vài chuyện mà y luôn tin tưởng dường như đã sụp đổ.
Không ai lên tiếng.
Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua Kỷ Trường Hoài, cảm thấy mình là người ngoài cuộc không thích hợp mở miệng.
Mà Kỷ Trường Hoài chỉ thu tay lại, trấn an vỗ lên mu bàn tay hắn vài cái, ánh mắt dịu dàng, giống như đang nói Trình Mộc Quân không cần lo lắng.
Bầu không khí ăn ý đến nỗi không cần nói gì cũng có thể hiểu nhau giữa hai người càng kích thích Mạc An Lan hơn.
Y hoàn toàn mất đi phong độ, mất khống chế nói: "Rốt cuộc hai người đang làm gì?"
Trình Mộc Quân thấy phiền, đứng dậy: "Liên quan gì đến anh?"
Nói xong, hắn cũng không chờ đối phương đáp lại, đi thẳng ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiêu Ngật Xuyên vẫn đang đứng đó, Trình Mộc Quân dứt khoát đẩy bả vai đối phương ra, bước đi.
Mới đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng bước chân, Tiêu Ngật Xuyên đuổi theo.
"Sao, không ở lại an ủi tâm can tiểu bảo bối Mạc An Lan của anh à?" Trình Mộc Quân nhướng mày liếc Tiêu Ngật Xuyên một cái.
Tiêu Ngật Xuyên không trả lời câu này, hỏi: "Cậu biết chỗ ăn ở đâu sao?"
Trình Mộc Quân đúng là không biết, hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Kỷ Trường Hoài vẫn chưa ra, phỏng chừng là muốn nói gì đó với Mạc An Lan.
Suy cho cùng, trong thế giới trừng phạt này Kỷ Trường Hoài cũng không phải cô độc một mình, y có ba mẹ có bạn bè, cũng có vòng giao tiếp.
Các mối quan hệ trong vòng bạn bè của đám người Tiêu Ngật Xuyên rất phức tạp.
Thật ra Trình Mộc Quân cũng hơi tùy ý, nhưng dù sao thì thế giới cũng không sụp đổ, chỉ cần mình không OOC, kiên trì với thiết lập mất trí nhớ là có thể rũ bỏ quan hệ với cục diện rối rắm của Tiêu Ngật Xuyên.
"Không biết, phiền anh dẫn đường."
Suy nghĩ cẩn thận, Trình Mộc Quân thản nhiên nói chuyện với Tiêu Ngật Xuyên, xem đối phương như một người mới quen biết.
Khá tốt.
Sắc mặt Tiêu Ngật Xuyên dịu xuống, nhìn như rất vui: "Đi với tôi."
Dọc đường đi, hai người đều không đề cập đến chuyện vừa rồi.
Trình Mộc Quân cảm thấy việc này không liên quan đến Tiêu Ngật Xuyên, mà Tiêu Ngật Xuyên thì không biết là nguyên nhân gì.
Bữa cơm chiều hôm đó, Kỷ Trường Hoài thong dong tới muộn, Mạc An Lan không xuất hiện, hai tiếng sau mới gọi điện thoại cho Tiêu Ngật Xuyên, nói y có việc phải đi.
Tiêu Ngật Xuyên chỉ lạnh nhạt đáp: "Được."
Cách âm của phòng thiền thật sự rất kém, Trình Mộc Quân ở trong phòng mình mà còn nghe thấy nội dung cuộc gọi phòng bên cạnh.
Sau khi ngắt máy, Trình Mộc Quân đợi tiếng mở cửa đuổi theo ai đó của Tiêu Ngật Xuyên, dù gì thì đây cũng là chiêu tủ của Mạc An Lan mà.
Gọi điện vào nửa đêm 12 giờ cũng chỉ vì muốn tên ngốc Tiêu Ngật Xuyên đuổi theo mình mà thôi, trăm trận trăm thắng.
Không nghĩ tới, Trình Mộc Quân chờ đến suýt ngủ gật cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Sáng hôm sau, Trình Mộc Quân vừa ra ngoài đã thấy Kỷ Trường Hoài và Tiêu Ngật Xuyên đang đứng trong sân nói gì đó.
Trình Mộc Quân đi qua, hỏi: "Sao anh còn ở đây?"
Tiêu Ngật Xuyên hơi ngạc nhiên: "Không phải đã nói là sẽ làm lễ tạ thần với em sao? Tôi có thể đi đâu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]