Thiên lao. 
Lão tù nhân cố sức đưa nửa cái đầu chui vào lan can làm bằng sắt, nói với Vương Phác: 
- Tiểu tử ngươi cũng được thật, lại vì một cô gái bán hoa mà cự tuyệt kết hôn với công chúa? 
Vương Phác tức giận nói: 
- Lão biết cái đếch gì! 
Lão tù nhân dùng hai ngón tay bị xiềng xích chỉ về hướng phòng tra tấn: 
- Vừa rồi lời ngươi và tiểu tử Trần Tân Giáp nói, lão phu đều đã nghe được, hắc, không ngờ Trần Tân Giáp đã lên Thượng thư bộ Binh rồi, tên khốn khiếp Dương Tự Xương kia đâu rồi? Có phải bị Vạn tuế gia chém đầu rồi không? 
Vương Phác đi đến chỗ đống rơm nằm xuống, không thèm dọ ý. 
- Tiểu tử, mau nói cho lão phu biết. 
Lão tù nhân kia vẻ tội nghiệp nhìn Vương Phác, giọng cầu khẩn: 
- Đây là có chuyện gì? Tại sao ngươi phải cự tuyệt kết hôn với công chúa, nói nói, mau nói nhanh lên. 
Vương Phác nói: 
- Vậy lão nói cho ta biết lão tên là gì, đang làm gì trước đã? Vì sao lại vào thiên lao? 
Lão tù nhân rụt đầu trở về, la ầm lên: 
- Lão phu không cần nói cho ngươi, quên hết rồi. 
- Được, lão không nói vậy ta cũng không nói, cho lão kìm nén đến chết đi. 
Nói xong lời này, Vương Phác nghiêng người nằm ngủ, không để ý tới lão tù nhân nữa. 
… 
Ngoài thành, hành trướng của Vương Phác. 
Bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Vương Phác, tới khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004413/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.