Thiên lao, nhà giam địa tự số 2. 
Vương Phác đang cuộn mình ngủ trong đệm cỏ ở góc tường, đột nhiên những âm thanh “cạch cạch” chói tai làm hắn tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy phạm nhân ở phòng giam địa tự số 1 đang dùng xiềng xích trên tay mình không ngừng gõ vào lan can to bằng cổ tay, âm thanh chói tai này là do lão ta gây nên đấy. 
- Sao vậy? - Vương Phác cau mày nói: 
- Ầm ĩ chết người, có để người ta ngủ hay không? 
- Hầy, tiểu tử ngươi giờ vẫn còn ngủ được ư? 
Lão tù phạm kia kêu lên: 
- Có biết ngươi đã chết đến nơi rồi không hả? 
- Có chết thì cũng phải ngủ, chẳng lẽ không ngủ thì không chết à? 
Vương Phác tức giận đáp một câu, ngả đầu ngủ tiếp. 
- Ôi trời ơi, không ngờ tiểu tử ngươi đỉnh như thế.- Lão phạm tù kia nói: 
- Này, ngươi nói cho lão phu biết tiểu tử ngươi tên là gì? Quan hàm gì? Ừm, bị nhốt vào nhà giam địa tự số 2 cho dù không phải là Đốc phủ địa phương thì cũng là Tổng binh, ngươi vào bằng cách nào? 
Vương Phác mặc xác lão, quay người lại ngủ. 
Lão tù phạm kia kéo mặt khổ sang, cầu khẩn nói: 
- Này, tiểu tử thối, lão phu bị nhốt ở đây ba năm rồi, suốt ba năm chưa từng có người nào chịu nói chuyện với lão phu, cũng không có ai vào đây để bầu bạn với lão, tiểu tử thối ngươi hãy nói vài câu với lão phu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004414/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.