Trần Viên Viên và Vương Nguyệt đau buồn bi thương ôm lấy nhau, khóc đến trời sầu đất thảm. Đúng lúc này, ngoài trướng vải bỗng nhiên vang lên tiếng của Chân Hữu Tài:
- Phu nhân, tiểu nhân có thể vào nói mấy câu được không?
- Chân tiên sinh?
Trần Viên Viên vội vàng lau nước mắt trên gương mặt, thấp giọng nói:
- Mời vào.
Chân Hữu Tài vén rèm bước vào, vươn người thi lễ, sau đó cúi đầu nói:
- Phu nhân, có câu tiểu nhân không thể không nói.
Trần Viên Viên nói:
- Tiên sinh cứ nói.
Chân Hữu Tài nói:
- Khi tiểu nhân về doanh vừa hay thấy Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân đi ra, nếu tiểu nhân đoán không sai, Trần đại nhân ông ta nhất định đã đến tìm phu nhân?
Trần Viên Viên gật đầu đáp:
- Đúng.
Chân Hữu Tài nói:
- Tuy rằng tiểu nhân không nghe thấy Trần đại nhân và phu nhân người nói gì, nhưng có dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra ông ta sẽ nói với người cái gì! Phu nhân, trong lúc quan trọng này người không thể tới thiên lao gặp tướng quân, càng không thể nghe Trần đại nhân nói bậy mà tự sát.
Trần Viên Viên ngạc nhiên nói:
- Tiên sinh?
Chân Hữu Tài vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Trần Viên Viên và Vương Nguyệt, nói:
- Phu nhân cho rằng mình luôn là trở ngại giữa tướng quân và Công chúa điện hạ, nghĩ chỉ cần mình chết đi tướng quân có thể lên làm rể hiền của Vạn tuế gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004412/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.