Chương trước
Chương sau
Sau khi nhận số tiền hối lộ rất lớn của Vương Phác, quả nhiên Trương Tử An ra sức, xế chiều hôm đó y liền trao đổi với các thái giám quản lý ba xưởng chế tạo binh khí. Vương Phác lại phải tặng lễ vật hậu hĩnh cho các viên thái giám đó. Đâu còn cách nào, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cần thì phải chi ra thôi.

Buổi chiều cùng ngày, Vương Phác liền dẫn người tới một xưởng binh khí.

Vương Phác nhờ thái giám quản sự gọi thợ cả của xưởng binh khí vào, đưa khẩu súng kíp của người Tây, nói:

- Sư phó xem khẩu súng này một chút.

Người thợ cả cầm lấy khẩu súng từ tay Vương Phác, quan sát kỹ càng chừng nửa canh giờ, rồi trả lại cho Vương Phác.

Vương Phác hỏi:

- Sư phó, có thể chỉnh nòng súng này dài ba xích (đơn vị đo lường cổ, ba xích dài khoảng một mét),súng ngắn thành súng dài, được không?

- Đương nhiên là có thể.

Người thợ cả không chút do dự, gật đầu nói:

- Tuy nhiên nòng súng mỏng như vậy lại muốn dài thành ba xích, nếu muốn không bị nổ tét nòng, nhất định không được dùng sắt thường mà phải dùng thép cứng, như vậy việc gia công sẽ khó khăn hơn nhiều, giờ công cũng nhiều hơn, hơn nữa cũng cần lượng thép lớn hơn.

- Gia công một khẩu súng dài như vậy, mất thời gian bao lâu?

- Ít nhất là một tháng!

Thợ cả đáp:

- Tuy nhiên, có thể chế tạo được một loạt năm mươi khẩu cùng lúc.

Mỗi tháng năm mươi khẩu súng kíp, ba xưởng khởi công cùng lúc cũng chỉ có thể làm ra một trăm năm mươi khẩu súng, với tốc độ như thế, thì một năm chỉ làm được một ngàn tám trăm khẩu súng, tốc độ này đương nhiên không làm Vương Phác hài lòng.

Vương Phác chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:

- Còn có thể nhanh hơn không?

Người thợ cả đáp:

- Cho dù chúng ta có thể làm nhanh hơn, nhưng Đại Đồng cũng không đủ sắt thép. Xưởng luyện thép của Đại Đồng không sản xuất được thép cứng, chỉ có xưởng luyện kim Nam Trực Lệ, Lưỡng Quảng mới luyện được thép, hơn nữa hàng năm đều có định lượng. Thép ở phủ Đại Đồng cũng do kinh thành cung cấp đấy, định lượng hàng năm cũng chỉ đủ tạo ra hai trăm hỏa khí như vậy.

- Vậy sao?

Vương Phác cau mày nói:

- Vậy nếu đổi nguyên liệu thành sắt luyện, nòng súng sẽ dày thêm bao nhiêu?

- Như vậy thì sẽ dễ dàng hơn.

Người thợ cả nói:

- Nếu chế tạo nòng súng bằng sắt luyện, tốc độ gia công sẽ tăng gấp đôi là ít nhất.

- Tốt, thế thì dùng sắt luyện vậy.

Vương Phác gật gật đầu, lại lấy từ trong ngực ra một bản vẽ, đưa cho người thợ cả, nói:

- Sư phó xem cái này một chút.

Người thợ cả nhận bản vẽ, xem xét hồi lâu, rồi nhỏ giọng hỏi:

- Cái này dường như là Long Vương pháo có tra thêm cán?

- Đúng, đây là Long Vương pháo tra thêm cán gỗ.

Vương Phác đáp:

- Tuy nhiên cán gỗ này rỗng, bên trong đặt dây dẫn thuốc.

Thợ cả nói:

- Cái này dễ làm, chỉ cần có đủ gang và thuốc nổ, mỗi tháng tối thiểu cũng chế tạo được hơn ngàn viên.

Vương Phác quay lại nhìn thái giám quản sự của xửởng binh khí, nói:

- Công công, đối với hai món này, làm ra được bao nhiêu, ta sẽ lấy bấy nhiêu.

Thái giám quản sự nói với thợ cả:

- Ngươi đã nghe rõ rồi chứ? Phò mã gia đang lo việc cho thánh thượng, các ngươi làm việc cho Phò mã gia nghĩa là làm việc cho triều đình. Bắt đầu từ ngày hôm nay, gác lại mọi việc khác, tập trung chế tạo gấp hai thứ hỏa khí này! Nếu tới thời hạn mà không giao đủ số lựợng, đừng trách chúng ta không khách khí.

Người thợ cả cung kính đáp:

- Vâng.

- Còn nữa.

Thái giám quản sự lạnh lùng nói:

- Việc hôm nay, ngươi mà dám tiết lộ ra ngoài nửa chữ, lập tức bị loạn côn đánh chết!

Thợ cả rùng mình một cái, xoay người đáp:

- Vâng.

- Đi thôi.

Thái giám quản sự phất phất tay, nói:

- Đi làm việc của ngươi đi.

Người thợ cả vội vàng rời đi như chạy trốn, lúc này thái giám quản sự mới quay lại nhìn Vương Phác cười nịnh bợ, nói:

- Phò mã gia, trong xưởng nhiều bụi bặm, thân thể ngài quý trọng, hay là mời ngài trở về trước, ngài cần gì cứ phái người tới, như thế tiện hơn.

Vương Phác ôm quyền cười nói:

- Vậy làm phiền công công rồi.

Đúng lúc đó, đột nhiên Tiểu Thất vội vã xông vào, thở hổn hển nói:

- Tướng quân, đánh nhau rồi.

Vương Phác mặt hình sự cau mày hỏi:

- Cái gì đánh nhau? Nói không đầu không đuôi gì cả!

Tiểu Thất nói:

- Đao Ba Kiểm đánh nhau với Triệu tổng binh ở Di Hồng Viện.

- Đao Ba Kiểm?

Vương Phác tức giận hỏi:

- Vì sao?

- Hẳn là vì giành kỹ nữ.

- Triệu tổng binh là ai?

- Chính là Phó tổng binh Triệu Tam Thái.

- Đồ chó hoang dửng mỡ!

Vương Phác bực bội hừ một tiếng, quay lại nhìn thái giám quản sự, ôm quyền thở dài nói:

- Công công, bọn thủ hạ không hiểu chuyện, cứ gây phiền phức cho ta, bây giờ lại phải đi thu xếp cho chúng đây.

Thái giám quản sự cười nói:

- Phò mã gia cứ tự nhiên.

- Cáo từ.

Vương Phác ôm quyền, dẫn theo Tiểu Thất rời khỏi xưởng binh khí, đi thẳng tới Di Hồng Viện.

Di Hồng Viện là viện câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) lớn nhất Đại Đồng, các cô nương Đại Đồng có tiếng là xinh đẹp, mà Di Hồng Viện lại tập trung toàn bộ những cô gái xinh đẹp nhất Đại Đồng, thường ngày nơi này thật sự có thể nói là ngựa xe như nước, thương lái lui tới không dứt, thậm chí còn có khách phong lưu từ kinh thành, từ Giang Nam mộ danh mà đến.

Tuy nhiên lúc này trong Di Hồng Viện đang hỗn loạn, không khí căng thẳng vì giương cung bạt kiếm.

Phó tổng binh Đại Đồng Triệu Tam Thái mặt mày tái nhợt đứng ở đại sảnh, đang ngẩng đầu hung dữ nhìn chằm chằm lên phòng ăn đối diện trên lầu hai. Theo sau Triệu Tam Thái là mười mấy tướng lĩnh lớn nhỏ, như phó tướng, tham tướng, du kích (l)... còn có thân binh do các tướng lĩnh dẫn theo, giận dữ cầm đao trên tay, đằng đằng sát khí.

Trong phòng ăn trên lầu hai, Đao Ba Kiểm đang phớt tỉnh ngồi uống rượu mua vui, đối diện là hai kỹ nữ đẹp nhất của Di Hồng Viện là Kiều Nương và Hồng Hạnh. Chân Đao Ba Kiểm đang giẫm lên người Triệu Lục Cân - gia tướng thân tín của Triệu Tam Thái. Triệu Lục Cân bị Đao Ba Kiểm đánh sưng mặt sưng mũi, nằm gục trên mặt đất rên hừ hừ.

Cửa phòng ăn mở rộng.

Hai huynh đệ do Đao Ba Kiểm dẫn theo, tay cầm đao, mặt như hung thần ác sát đứng trấn trước cửa, mặc dù đối phương đông người nhưng cũng giống như Đao Ba Kiểm, hai gã cứ tỉnh bơ như không, đôi bên cùng giương cung bạt kiếm, không khí hết sức căng thẳng.

Chuyện này phải nói lại từ đầu.

Vương Phác được điều chuyển làm đề đốc, cho nên vị trí tổng binh của Đại Đồng để trống. Dưới chức tổng binh, còn có hai phó tổng binh, nhưng Phó tổng binh Triệu Vật Trúc theo Vương Phác xuất chinh Liêu Đông đã bị cách chức, bị phán quyết giam trảm hậu, cho nên hiện giờ chỉ còn lại một mình Triệu Tam Thái là phó tổng binh thôi.

Triệu Tam Thái là em vợ của Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp, các tướng lĩnh thuộc cấp đều cho rằng Triệu Tam Thái sẽ thay vị trí của Vương Phác, Triệu Tam Thái cũng nghĩ như vậy.

Chiếu chỉ của triều đình còn chưa xuống tới, nhưng Triệu Tam Thái đã dẫn các tướng lĩnh thuộc cấp đến Di Hồng Viện bày tiệc ăn mừng rồi. Hồng Hạnh của Di Hồng Viện là người tình cũ của Triệu Tam Thái, nhưng khi tới Di Hồng Viện, y mới biết Hồng Hạnh đã được người khác bao rồi, người bao nàng chính là Đao Ba Kiểm.

Thường ngày, ngay cả Vương Phác, Triệu Tam Thái cũng không coi vào đâu, Đao Ba Kiểm chỉ là một thiên tổng nho nhỏ của hắn, đương nhiên Triệu Tam Thái càng không coi ra gì, lúc ấy liền cho Triệu Lục Cân hùng hổ vào đòi người. Nào ngờ, Đao Ba Kiểm cũng không nể mặt Triệu Tam Thái, đánh cho mặt mũi Triệu Lục Cân bầm dập đã đành, lại còn nói sẽ chuộc thân cho Hồng Hạnh.

Ai cũng biết Hồng Hạnh là người tình cũ của Triệu Tam Thái, Đao Ba Kiểm chuộc thân cho nàng, không phải là muốn làm Triệu Tam Thái nhục nhã hay sao?

Đương nhiên Triệu Tam Thái nuốt không trôi cái nhục này, nhưng y lại kiêng dè Vương Phác sau lưng Đao Ba Kiểm, hai bên cứ như vậy mà dây dưa mãi.

Đao Ba Kiểm xuất thân là tội phạm, hoàn toàn không coi tình thế căng thẳng trước mắt vào đâu, đột nhiên đặt mạnh chén rượu xuống, lớn tiếng nói:

- Hạnh nhi, lại đây, ngồi lên đùi ta!

Hồng Hạnh nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Đao Ba Kiểm, uốn éo thân hình ngồi lên đùi Đao Ba Kiểm. Đao Ba Kiểm giơ tay ôm vòng eo mảnh mai của Hồng Hạnh, rồi quay về phía đại sảnh, đắc ý cười to:

- Triệu Tam Thái, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, là chính Hồng Hạnh tự nguyện đến với ta, nàng nói chuyện đó của ngươi không ổn, còn Đao Ba Kiểm ta thì lại rất khỏe!

Khuôn mặt Triệu Tam Thái chợt co quắp, giữa hai đầu chân mày như sạm đen lại. Một tên tham tướng chợt bước tới bên cạnh Triệu Tam Thái, thì thào:

- Tướng quân, mạt tướng nghe nói Vương Phác đã thả một đám giặc cướp chạy thoát ở khe Phù Đồ. Vương Phác là Kinh doanh Đề đốc, lại là hoàng thân quốc thích, vụ này đương nhiên không thể làm gì được hắn, nhưng nếu tướng quân bắt Đao Ba Kiểm, rồi gán cho hắn tội danh dung túng đạo tặc, chỉ sợ là Vương Phác cũng không nói gì được.

Trong con ngươi Triệu Tam Thái lộ ra sát khí, quát lớn:

- Người đâu, bắt tên Đao Ba Kiểm cho ta!

- Dạ!

- Ai dám?

Đám tướng lĩnh lớn nhỏ sau lưng Triệu Tam Thái và hơn mười thân binh nhao nhao tán thành, đanh định xông lên phòng ăn bắt người, thì ngoài cửa lớn Di Hồng Viện chợt vang lên một tiếng quát to như sấm.

(1) Du kích: tên một chức quan trong quân đội thời nhà Minh, không phải “du kích” theo nghĩa hiện đại trong tiếng Việt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.