Lưu tặc giơ cao binh khí và ngọn đuốc lên giống như đàn kiến đen nghìn nghịt cuốn tới, hơn ngàn biên quân trên tường nam đã loạn thành một đoàn, tuyệt đại đa số biên quân trong số này cũng đều là tân binh mới chiêu mộ, bọn họ cơ bản chưa từng chiến đấu bao giờ, cho nên khi ở Yêm Át Hải đã xông lên tân công khiến cho 3000 kỵ binh Mông Cổ suy sụp rồi.
Mặc dù lưu tặc không hùng mạnh bằng kỵ binh Mông Cổ, nhưng lưu tặc đông người, bất chợt thấy lưu tặc chen chúc như vậy kéo tới khó tránh sinh lòng e ngại.
- Đừng sợ, mọi người hãy nghe ta nói.
Một Thiên tổng cao lớn khôi ngô đang đứng ở lỗ châu mai khàn giọng thét lên:
- Lưu tặc chẳng qua chỉ là một đám người ô hợp không chịu nổi một trận đâu, mọi người chỉ cần tiểu một bãi quay trở về, mọi người sẽ vừng vàng hơn, đừng sợ ….
- Người bắn cung, người bắn cung đâu?
Thiên tổng biên quân phụ trách phòng thủ bắn cung đang nháo nhác tìm mấy đội bắn cung thủ hạ của mình trong đám người náo loạn, vừa quay lại đã thấy các tân binh phía sau mình hét lớn.
- Chết tiệt, Hà Tam và Triệu Tứ chạy đâu rồi? Các ngươi còn đứng làm gì đó, mau tìm hai kẻ khốn kiếp này về đây.
- Lão Cửu, Lão Cửu ngươi lại đây.
Một biên quân thô kệch kéo một tướng sỹ biên quân gày gò ốm yếu phía sau mình, lớn tiếng dặn dò:
- Chờ khi lưu tặc xông lên, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004254/chuong-122-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.