- Không cần.
Lý Nham lắc đầu nói:
- Cổng thành hẹp, đội quân lớn không thể đi qua nhanh được, chỉ cần Lão Nha doanh của Kinh Mậu Thành và Cô Sơn doanh của Lý Huyền kịp thời áp sát thì có thể hình thành thế bao vây hình vòng cung đánh lén quan quân, như vậy người của Vương Phác tới không thể triển khai được, binh lực sẽ bị thất thế hoàn toàn, chờ khi Vương Phác kịp phản ứng sẽ điều quân tinh nhuệ ở Ủng thành lên thành tăng cường chi viện, hừ hừ, tất cả đều đã muộn rồi ….
- Hiểu rồi.
Lý Hổ gật đầu nói:
- Khi đó huynh đệ của doanh trại Cách Tả Ngũ Doanh sớm đã đánh tới tường thành rồi, hơn nữa còn đứng vững trên tường thành rồi, chờ khi Vương Phác quay trở lại đã không kịp nữa rồi.
- Ừ
Lý Nham gật đầu nói:
- Vương Phác bày ra trận địa này là muốn bẻ gãy quân tiên phòng, xoay chuyển tình thế, đồng thời dùng nó để khích lệ sỹ khí của biên quân Đại Đồng, bản soái muốn xem xem hắn ta có thực sự có khả năng phá được nhuệ khí của nghĩa quân chúng ta hay không, liệu hắn ta có khả năng cứu vãn được vận mệnh Đại Đồng hay không, ha ha.
Trên lầu bắn tên, Vương Phác đang quan sát cuộc chiến bên trong.
Thấy lưu tặc dễ dàng ép sát chân thành như vậy, hơn nữa còn dựng thang lên, lông mày Vương Phác bất giác chau lại, hắn sớm đã biết biên quân Đại Đồng yếu. Nhưng hắn vẫn không ngờ biên quân Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004252/chuong-122-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.