Vương Phác quay sang nói với Lã Lục:
- Tên thiên tổng vừa rồi giết kẻ địch trên thành đó ngươi có quen không?
- Không biết.
Lã Lục lắc đầu đáp:
- Tiểu nhân không quen.
Vương Phác lại hỏi Tiểu Thất vừa mới tới:
- Tiểu Thất ngươi thì sao?
Tiểu Thất cũng lắc đầu nói:
- Ty chức cũng không biết, lẽ ra tướng lĩnh trấn Đại Đồng từ thiên tổng trở lên tiểu nhân đều biết, tướng quân người cũng đã biết, nhưng người này lại lạ mặt, sao trước đây vẫn chưa gặp bao giờ nhỉ?
Vương Phác nói:
- Người này lâm nguy không loạn, có phong độ tướng quân. Cho người đi tìm hiểu ngọn nguồn về hắn ta.
- Vâng.
Tiểu Thất cung kính đáp:
- Việc này cứ giao cho ty chức.
- Ừ.
Vương Phác gật đầu, quay sang Lã Lục nói:
- Trận này cũng đánh không khác biệt lắm, đội thang thứ hai của lưu tặc xem ra sắp áp sát rồi, người của Triệu Lục Cân đã thương vong không ít rồi, xem ra kiên trì cũng không được bao lâu nữa, lập tức truyền lệnh cho Râu Rậm. Hỏa thương đội của hắn ta có thể phản kích ra thành được rồi.
- Vâng.
Lục Lã nhận lệnh đi.
Cửa nam, Ủng thành.
Râu Rậm thống lĩnh 1000 hỏa thương thủ lẳng lặng chờ bên trong.
Ở chân tường sát bên cổng thành nhất, một lão binh đang dựa tương nhắm mắt ngủ gật, mặc kệ tiếng chém giết bên ngoài, cổng thành kiên cố cũng bị lưu tặc đâm cho bành bành, lão binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004250/chuong-122-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.