Nộn Nương nghe xong mà vẫn không hiểu, lắc đầu nói:
- Tiểu tỳ vẫn không hiểu.
Vương Phác giải thích:
- Nộn Nương, giả dụ đội hỏa thương của Râu Rậm ngay từ lúc bắt đầu đã thủ trên tường thành, mà đợt tấn công đầu tiên của đám lưu tặc vừa rồi liệu có có dễ dàng đánh đến chân thành dễ như vậy không?
Nộn Nương đáp:
- Chắc chắn là không thể.
- Đúng là thế rồi.
Vương Phác đánh nhịp nói:
- Vấn đề chính là ở chỗ này, Lý Nham hiển nhiên là dựa vào điểm này chuẩn xác phán đoán quân tinh nhuệ của ta không ở trên thành, tiếp theo còn đoán được nhánh quân tinh nhuệ này của ta mai phục ở trong Ủng thành, tính được thời điểm quan trọng nhất xuất thành tập kích.
- Trời ơi.
Nộn Nương líu lưỡi nói:
Cái tên Lý Nham đó tài giỏi thế sao?
- Tài năng của Lý Nham không chỉ có như vậy.
Vương Phác nói tiếp:
- Sau khi hắn ta đoán đúng được bố trí quân ta, nhanh chóng bố trí ứng phó, trước tiên, hắn ta cũng cử ra một cánh quân tinh nhuệ mai phục ngay gần cổng thành, chờ quân mai phục của ta chuẩn bị xuất thành tập kích, cánh quân lưu tặc này sẽ nhanh chóng ép lên, sau đó ….
- A ….
Nộn Nương “a” lên một tiếng, nói:
- Sau đó diễn ra như vậy. Quân mai phục của đại ca Râu Rậm sẽ bị ép lại ở Ủng thành không ra được?
- Đúng vậy, sau đó Lý Nham sẽ khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004246/chuong-123-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.