Ngày hôm sau, cuối cùng đã tới giờ ước chiến. Trên cánh đồng bát ngát ngoài cửa đông Trừ Châu, gần hai trăm ngàn tặc binh Bạch Liên và sáu vạn quan quân đã bày binh bố trận, đại chiến hết sức căng thẳng. Một con diều hâu từ trên trời sà xuống, mở to đôi mắt ưng nhìn qua, chỉ thấy trên cánh đồng bát ngát chia làm hai phe bảo vệ nghiêm mật.
Phía đông là đội ngũ quan quân nghiêm nghị, một vùng chiến bào đỏ tươi như biển lửa cháy hừng hực!
Ngay phía trước và hai bên trái phải là binh lính cầm trường thương. Bốn vạn trường mâu đâm thẳng lên trời, đan thành rừng khiến lòng người khiếp sợ tới kinh tâm động phách. Từng mũi thương dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống phát ra hàn quang lạnh buốt, phảng phất giống như ánh mắt của Ma vương Xi Vưu, ngay cả lão binh dũng mãnh thiện chiến nhất cũng không rét mà run, đều lo mình mà bị mũi thương đó đâm phải sẽ chẳng khác nào cái sàng mất.
Theo sát phía sau lính cầm trường thương là hỏa thương doanh, bốn ngàn tay súng kíp chia làm bốn hàng trước sau, xếp thành một trận hình rộng hơn năm trăm mét.
Phía sau hỏa thương doanh chính là pháo doanh, sáu mươi chiếc xe ngựa chở pháo xếp thành một hàng, càng xe vững chắc được dùng một khoan sắt đóng chặt xuống đất, cố định trên xe ngựa là sáu mươi đại pháo được đặt gần như nằm ngang, họng pháo đen ngòm đã nhắm ngay cánh đồng bát ngát phía trước. Theo sát phía sau pháo xa, lại có sáu mươi chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004002/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.