Khi Lý Nham, Hồng Nương Tử trong vòng vây của mười mấy tộc, từ trong đám loạn quân lướt gió bỏ chạy theo hướng Hắc Phong Lĩnh, tiếng quát tháo của đối phương chợt vang lên phía sau, Lý Tuấn phụ trách cản phía sau bèn nhìn lại, vẫn là đại đội kỵ binh của quan quân mặc chiến bào đỏ như lửa xông pha giữa đám loạn quân, ít nhất cũng có bốn năm trăm kỵ.
Mấy trăm kỵ binh của quan quân này giống như một lưỡi đao sắc bén, dễ dàng mổ cho loạn quân tan tác, nên nhanh chóng phát hiện ra đám người Lý Nham.
- Nhìn thấy phía trước không?
- Chính là nữ nhân đó.
- Nữ nhân mặc y phục màu đỏ tướng quân nói chính là nữ nhân đó.
- Mau đuổi theo, giết sạch những kẻ bên cạnh cô ta…
Mấy trăm kỵ binh quan quân nhanh chóng tỏa ra bốn phía, đuổi theo hơn mười con ngựa của bọn Lý Nham.
“Tra!”
Lý Tuấn hung hăng thúc ngựa, phi nhanh tới đuổi theo Hồng Nương Tử, lớn tiếng nói:
- Chị dâu, y phục màu đỏ trên người tẩu bọn họ nhìn thấy rồi, hay là khoác thêm một bộ y phục của thường dân vào đi.
Tâm Hồng Nương Tử khẽ động, nói với Lý Tuấn:
- Thất đệ, chị dâu dẫn vài người đánh lạc hướng truy binh, đệ bảo vệ tướng quân trở về Hắc Phong Lĩnh.
Lý Tuấn kiên quyết phản đối:
- Chị dâu, việc này quá nguy hiểm.
- Chỉ còn cách này thôi.
Hồng Nương Tử vội la lên:
- Nếu không mọi người đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004000/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.