Kỵ binh?
Tống Hiến Sách và Lý Nham nghe thế kinh hãi, nếu thật là kỵ binh vậy chỉ có thể là viện quân của Vương Phác chạy tới, bởi vì bất kể người Mông Cổ hay Kiến Nô, đều khó có khả năng đánh đến nơi này.
- Mau nhìn, phía đông!
Một gã tặc binh Bạch Liên mắt sắc bỗng nhiên hoảng sợ kêu to.
Mọi người khẩn cấp quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy trên đường chân trời phía đông đã xuất hiện một hắc tuyến, chậm rãi trườn hướng về bên này, đấy không phải là kỵ binh thì còn có thể là gì?
- Đáng giận!
Lý Nham hung hăng đấm một cái nói:
- Viện quân của Vương Phác không ngờ chạy tới nhanh như vậy.
- Ôi.
Tống Hiến Sách cũng than dài một tiếng nói,
- Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!
- Rút lui.
Lý Nham lớn tiếng quát to:
- Toàn quân rút lui.
- A?
Viên Thời Trung nghe vậy khẩn trương, chỉ vào hơn hai ngàn tặc binh Bạch Liên đang cùng quan quân chiến đấu kịch liệt ngoài đại doanh:
- Những huynh đệ kia thì làm sao bây giờ?
- Không có biện pháp.
Tống Hiến Sách lên tiếng nói:
- Chỉ có thể từ bỏ bọn họ thôi, nếu chờ bọn hắn qua sông quay về, kỵ binh của quan quân đã sớm đánh giết tới rồi, đến lúc đó chúng ta một người cũng đừng mong còn mạng trở lại thành Trừ Châu.
- Hắc.
Viên Thời Trung ảo não thở dài, sự tình hiện tại đích xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004006/chuong-231-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.