Trong phút chốc, đầu anh né qua một cái, khiến nắm đấm của hai vệ sĩ đấm vào không khí.
Không đợi bọn họ thu lại nắm đấm để tấn công lần nữa, Tiêu Sách đưa chân lên đạp thẳng vào ngực của tên hai vệ sĩ đó.
Hai vệ sĩ vạm vỡ đột nhiên công người lại như con tôm khô, bay ngược ra ngoài đập lên một dãy bàn, chẳng rên nổi tiếng nào đã trợn mắt ngất xỉu.
Dương Chí Viễn vốn dĩ cũng hươ nắm đấm muốn đấm vào sau đầu của Tiêu Sách một cái, nhưng sau khi nhìn thấy tình huống này, anh ta đột nhiên dừng lại tất cả các động tác, nắm đấm giơ lên trong không trung, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Sách
Tiêu Sách cũng bình thản nhìn anh ta, nhếch môi cười nói: “Sao dừng lại rồi? Tiếp tục đi.”
Sắc mặt của Dương Chí Viễn thay đổi dữ dội, nhưng nắm đấm đang giơ lên làm gì dám đánh xuống nữa, khoé miệng anh ta run rẩy, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Nếu anh không ra tay, vậy thì tôi ra tay đây..”
Tiêu Sách thản nhiên nói xong, một cái tát đánh mạnh lên mặt Dương Chí Viễn, khiến anh ta bay thẳng ra ngoài.
Dương Chí Viễn ngây ra.
Úc Bội Hân cũng ngây ra.
Đám vệ sĩ của Úc Bội Hân cũng ngây ra.
Tiêu Sách cười nhạt, giống như anh chẳng làm gì cả, đi lướt qua đám vệ sĩ của Úc Bội Hân, đi xuống cầu thang, rất nhanh đã biến mất khỏi nhà hàng.
Sắc mặt của Úc Bội Hân khôi phục lại, nhìn Dương Chí Viễn đang ngã dưới đất che mặt, vẻ mặt đầy oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621927/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.